Sói Vương Bất Bại

Chương 410

Tuy giọng nói của thánh nữ Kiếm Sơn không to, nhưng ở trong lòng núi châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy này thì có vẻ rất chói tai. Cô ta vừa mới dứt lời, đám phụ nữ mặc đồ trắng phía dưới vốn đang nhắm mắt tu hành nhao nhao ngẩng đầu lên, từng đôi mắt sửng sốt nhìn về phía Tiêu Nhất Thiên!

Rất rõ ràng, vậy mà thánh nữ Kiếm Sơn không phải là đối thủ của Tiêu Nhất Thiên, bị Tiêu Nhất Thiên đánh một trận tơi bời, rõ ràng là bị đánh thành đầu heo, toàn thân nhuốm máu, hấp hối, kết cục thế thảm như thế nằm ngoài dự liệu của mọi người! “Tặc tử lớn mật!"

Một người phụ nữ mặc đồ trắng trong đó cách không khiển trách Tiêu Nhất Thiên: “Buông đại sư tỷ ra!"

Sau khi nói xong, cô ta liền đứng bật dậy khỏi đệm hương bồ, khí tức ngoại phóng, đúng là cao thủ Ám Cảnh hậu kỳ, hoàn toàn không hợp với gương mặt như hoa như ngọc, nhìn chỉ gần hai mươi tuổi của cô ta!

Vù vù vù vù...

Ngay sau đó, chỉ trong nháy mắt có mười mấy người phụ nữ mặc đồ trắng nhao nhao đứng dậy. Cách xa nhau mấy trăm mét, Tiêu Nhất Thiên có thể cảm nhận được rõ ràng, tuy bọn họ còn trẻ tuổi, nhưng không có người nào không phải cao thủ Ám Cảnh!

Hơn nữa có một nửa phụ nữ áo trắng, vậy mà đều là cường giả cảnh giới viên mãn!

Mẹ kiếp!

Cái quỷ gì thế này?

Trái tim của Tiêu Nhất Thiên giật giật mạnh, đồng tử cũng co rút nhanh, anh không nghĩ tới, thật sự nằm mơ cũng không ngờ tới, ở trong lòng núi Kiếm Sơn này, vậy mà ẩn giấu nhiều cao thủ như vậy!

Phải biết rằng cho dù là mười gia tộc lớn của thành Thiên Kiếm liên thủ với nhau, tập hợp hết toàn lực cũng chỉ có mười một cao thủ cảnh giới viên mãn mà thôi, so với đám phụ nữ mặc đồ trắng trước mặt, hoàn toàn không đủ nhìn!

Thế lực cường đại như thế, cho dù đặt ở thủ đô Đại Hạ, cũng tuyệt đối được xưng tụng số một số hai, cũng chỉ có thái tử Đế Hạo và lục hoàng tử Đế Khâm lúc trước mới có thể so sánh được với bọn họ rồi!

Mà bây giờ Tiêu Nhất Thiên đơn độc một mình! Nếu chỉ cần đối mặt với đám phụ nữ mặc đồ trắng Ám

Cảnh này, với thực lực Minh Cảnh của Tiêu Nhất Thiên, cho dù một mình đấu với bọn họ cũng không nói chơi. Nhưng mà ngoại trừ bọn họ ra, còn có sư tôn của bọn họ? Thánh nữ Kiếm Sơn bị Tiêu Nhất Thiên nắm trong tay, được bọn họ gọi là “đại sư tỷ", nói lên bọn họ đồng môn, bản thân thánh nữ Kiếm Sơn cũng đã là cường giả nửa bước Minh Cảnh, sư tôn của bọn họ, sao có thể yếu kém?

Chết tiệt!

Bỗng nhiên Tiêu Nhất Thiên ý thức được, lần này anh đụng vào không chỉ tổ thánh nữ, còn là một tổ ong vò vẽ rồi!

Nhưng mà chuyện liên quan tới an nguy của Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, biết rõ trong núi có hổ, Tiêu Nhất Thiên cũng chỉ có thể đi lên ngọn núi có hổ, căn bản không có đường sống lùi bước!

Vì thế tay phải của Tiêu Nhất Thiên nắm lấy cổ thánh nữ Kiếm Sơn càng mạnh hơn vài phần, trầm giọng nói: “Thả người sao?" "Hình như là các người bắt người của tôi trước!” "Muốn thả, cũng phải là các người thả người trước đúng không?"

Nói thật, tổ thánh nữ to như vậy, Tiêu Nhất Thiên không muốn đụng vào, không muốn đụng vào một chút nào, cho nên chỉ cần bọn họ nguyện ý thả đám Tô Tử Lam và Tô An Nhiên bình an vô sự ra ngoài, Tiêu Nhất Thiên không ngại biến chiến tranh thành tơ lụa, nhân nhượng cho xong chuyện! "Ông nghĩ hay quá nhỉ?"

Nhưng mà Tiêu Nhất Thiên không thể được như ý nguyện, anh vừa mới dứt lời, thì thấy một người phụ nữ mặc đồ trắng quát: “Lại không buông đại sư tỷ ra, có tin tôi đánh ông một quyền bạo đầu hay không?”

Sau khi nói xong, người phụ nữ mặc đồ trắng kéo tay áo dài của mình lên, quơ đôi bàn tay trắng như phấn của cô ta, bày ra bộ dạng khí thế hung hăng, muốn bay lên trời tự mình qua đó tìm Tiêu Nhất Thiên tính sổ!

Tiêu Nhất Thiên liếc mắt nhìn người phụ nữ mặc đồ trắng một cái!

Cừ thật!

Hóa ra là "cao thủ" Ám Cảnh sơ kỳ, nhìn hắn là chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, có lẽ vừa mới kích hoạt huyết mạch không lâu, thuộc loại nghé con mới đẻ không sợ hổ!

Bị một cô nhóc Ám Cảnh sơ kỳ uy hiếp muốn một quyền đánh bạo đầu mình, điều này khiến Tiêu Nhất Thiên không biết nên khóc hay nên cười, nói trong lòng: Con mẹ nó chẳng lẽ cô không nhìn ra, một đầu ngón tay của tôi có thể đâm cô chết đi sống lại sao? “Đông Quy!"

Không đợi cô nhóc này vươn người nhảy lên, chỉ nghe một tiếng nói giận dữ truyền đến: "Không được vô lễ!”

Đông Quy!

Đúng là tên cô nhóc này! "Da..." "Sư tôn!"

Một câu của chủ nhân giọng nói kia đã trấn trụ Đông Quy, hơn nữa rõ ràng là Đông Quy rất cung kính với người kia, nói gì nghe nấy. Tiêu Nhất Thiên nhìn theo ánh mắt Đông Quy vài lần, nhưng bị quang mang của chuôi kiếm che tầm mắt, không nhìn thấy bóng dáng "sư tôn" mặc áo trắng này!

Hình như sư tôn của bọn họ ở ngay phía dưới chuôi kiếm này!

Hơn nữa!

Tiêu Nhất Thiên ngưng thần cảm nhận một lát, kinh ngạc phát hiện, vậy mà mình hoàn toàn không phát hiện ra được khí tức của sư tôn bọn họ, loại tình huống này chỉ có một giải thích, đó chính là thực lực và cảnh giới của sư tôn bọn họ, nhất định trên Tiêu Nhất Thiên!

Chuyện này không khỏi khiến sắc mặt Tiêu Nhất Thiên nghiêm túc hơn vài phần!

Xem ra muốn cứu đám Tô Tử Lam và Tô An Nhiên từ trong tay đám phụ nữ mặc đồ trắng này, cũng không phải là chuyện dễ dàng! “Nếu đến đây, sao không giáp mặt một lời?" 

Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên đang suy nghĩ đối sách, giọng nói của sư tôn bọn họ lại truyền tới, giọng nói vô cùng dịu dàng, vẫn đạm phong khinh, giống như đang nói chuyện với bạn mình, không nghe ra được địch ý!

Nhưng mà khi bà ta nói chuyện, chỉ trong nháy mắt Tiêu Nhất Thiên cảm nhận được lực hấp dẫn của chuỗi kiếm này tăng lên một cách khó hiểu, gần như là lập tức tăng lên gấp bội!. ngôn tình ngược

Mẹ kiếp!

Tiêu Nhất Thiên căn bản không có thời gian phản ứng và cơ hội chống đỡ, bị lực hấp dẫn khủng bố này kéo đi, cả người lập tức mất đi cân bằng, mang theo thánh nữ Kiếm Sơn vù một tiếng rơi từ cao trăm mét xuống!

Đây là thực lực của sư tôn đám phụ nữ mặc đồ trắng sao?

Như vậy... Con mẹ nó cũng quá khủng bố rồi?

Tiêu Nhất Thiên phát hiện, sư tôn của bọn họ không chỉ có cảnh giới và thực lực thần bí, thậm chí còn nắm giữ phương pháp không muốn người nào biết, có thể mượn lực hấp dẫn của chuôi kiếm này, phát động công kích đối với Tiêu Nhất Thiên trong vô hình!

Đúng là đáng sợ!

Râm!

Chỉ dùng thời gian ngắn ngủi chưa tới mười giây, Tiêu Nhất Thiên và thánh nữ Kiếm Sơn cùng rơi xuống mặt đất, rơi xuống giữa đám phụ nữ mặc đồ trắng, may mà Tiêu Nhất Thiên đúng lúc ổn định cơ thể, lúc này mới không ngã xuống gặm phân chó, mất mặt!

Ngay sau đó, lại có cự lực cách không truyền đến, nhân lúc Tiêu Nhất Thiên chưa chuẩn bị, trực tiếp đoạt thánh nữ Kiếm Sơn trong tay anh đi!

Ngay sau đó, mấy chục người phụ nữ mặc đồ trắng xúm lại gần Tiêu Nhất Thiên!

Trong ba vòng!

Ngoài ba vòng!

Trong đôi mắt tràn ngập bóng dáng màu trắng lướt qua, trên người mỗi người đều có Ám Kình hùng hậu đang dao động!

Mẹ kiếp!

Tiêu Nhất Thiên là một nam tử hán xương cốt cứng rắn, một cường giả Minh Cảnh hàng thật giá thật, vậy mà bị một đám phụ nữ như hoa như ngọc bắt nạt, sao anh có thể nhịn chuyện này được?

Bum!

Chỉ trong nháy mắt, Minh Kình trong đan điền bùng nổ ra, cơ bắp căng lên, chuẩn bị chiến đấu với đám phụ nữ này! "Hừ!"

Tiếng hừ lạnh vang lên, chỉ thấy cô nhóc tên Đông Quy kia lộ ra vẻ mặt khinh bỉ nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, giọng điệu vô cùng khinh thường nói: “Không phải là anh rất lợi hại sao?" "Không phải là ông mạnh miệng lắm à?" "Không phải nói không thả người sao?" "Sư tôn ra tay rồi!" "Ông chỉ là một lão gì trông khá mà không dùng được thôi!" Những câu nói liên tục vang lên, những câu này đều đâm vào tim Tiêu Nhất Thiên!

Tiêu Nhất Thiên đeo mặt nạ đầu sói, không nhìn thấy mặt anh, chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao to và mái tóc tuyết trắng của anh, Đông Quy cho rằng anh là ông lão bảy tám chục tuổi theo bản năng!

Lời nói của Đông Quy khiến Tiêu Nhất Thiên không phản bác được!

Không có biện pháp!

Vừa rồi còn chưa làm ra vẻ xong, không cẩn thận đã bị vả mặt rồi!

Cho nên Tiêu Nhất Thiên không để ý tới khiêu khích và khinh bỉ của Đông Quy, đôi mắt nghiêm trọng nhìn qua hơn mười người phụ nữ mặc đồ trắng, lập tức nhìn về phía dưới chuỗi kiếm!

Quả nhiên như Tiêu Nhất Thiên suy đoán, chuôi kiếm này trôi nổi trong không trung cách mặt đất chừng mười mét, mà phía dưới kiếm có một bóng dáng người phụ nữ mặc bộ đồ màu tím ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ, quay lưng về phía anh, không nhìn thấy diện mạo của đối phương!

Màu tím!

Không sai!

Khác với đám phụ nữ ở xung quanh, chỉ có mình người này mặc bộ đồ màu tím!

Bà ta, hẳn là sư tôn của đám phụ nữ mặc áo trắng này rồi! "Bà là người phương nào?"

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm bóng lưng người phụ nữ kia, mở miệng hỏi: “Vợ con và bạn của tôi đang ở đâu?"

Bây giờ trong tay Tiêu Nhất Thiên đã không có thánh nữ Kiếm Sơn làm con tin, một khi ra tay, rất có khả năng không phải đối thủ của người phụ nữ mặc đồ tím kia, nhưng chuyện này không ảnh hưởng tới quyết tâm muốn cứu đám Tô Tử Lam và Tô An Nhiên của anh!

Cho dù không đánh lại cũng cần phải đánh!

Nếu đám phụ nữ này dám động vào một sợi lông của vợ con mình, Tiêu Nhất Thiên chắc chắn sẽ liều mạng chiến đấu, không do dự đại khai sát giới! “Trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông, ôn phải trả lời một câu hỏi của tôi trước!" "Ông là người phương nào?"

Người phụ nữ mặc đồ tím ngồi vững như bàn thạch, không xoay người cũng không quay đầu, quay lưng về phía Tiêu Nhất Thiên, không đáp hỏi ngược lại: “Ông tới Kiếm Sơn, có mưu đồ gì?" “Còn nữa, cái nhẫn này đeo trên tay một người phụ nữ, người phụ nữ đó là ai?" “Là vợ của ông sao?"

Sau khi nói xong, người phụ nữ mặc đồ tím đột nhiên nâng tay phải lên, cầm một cái nhẫn ra. Tiêu Nhất Thiên chỉ nhìn một cái, đồng tử lập tức co rụt lại, cái nhẫn kia đúng là nhẫn Huyết Ngọc di vật của mẹ Diệp, vẫn luôn đeo trên tay Tô Tử Lam!

Không hề nghi ngờ, nếu nhẫn Huyết Ngọc xuất hiện trong tay người phụ nữ mặc đồ tím này, như vậy đám Tô Tử Lam và Tô An Nhiên, nhất định đã rơi vào tay bọn họ! “Trả nhẫn cho tôi!"

Chỉ trong nháy mắt Tiêu Nhất Thiên nổi trận lôi đình, sát khí ngút trời. Anh vươn người nhảy lên, giơ tay đánh mạnh một quyền, Minh Kình bùng nổ, huyễn hóa ra một quyền ảnh vĩ đại, quyền ảnh đánh về phía người phụ nữ mặc đồ tím kia! Thấy thế, sắc mặt đám phụ nữ mặc đồ trắng ở xung quanh thay đổi, muốn ra tay ngăn cản nhưng muộn rồi! 

Bum!

Quyền ảnh phá không, phát ra tiếng kêu to, cự ly hơn mười mét ngắn ngủi, chỉ trong nháy mắt đã tới!

Nhưng mà đối mặt với Minh Kình Quyền khí thế cuồn cuộn như vậy, người phụ nữ mặc đồ tím kia vẫn vững vàng ngồi khoanh chân trên đệm hương bồ nwh cũ, không có ý muốn né tránh và phản kháng!

Thậm chí còn không ra tay phòng ngự!

Điều này khiến Tiêu Nhất Thiên càng thêm tức giận, mẹ kiếp, có ý gì đây? Đây là xem thường cường giả Minh Cảnh là anh sao? Tự đại tới mức có thể đối kháng được một quyền của mình sao?

Phốc!

Ngay lúc này Tiêu Nhất Thiên kinh hãi đan xen, một màn khiến anh không dám tin xuất hiện rồi!

Chỉ thấy lúc quyền ảnh vĩ đại do Minh Kình mạnh mẽ huyễn hóa ra mới đánh tới phía sau người phụ nữ mặc đồ tím, cùng với một tiếng vang kỳ lạ chẳng phải chói tai truyền ra, vậy mà uy lực của quyền ảnh vĩ đại kia mất hết, tự nhiên tản đi, giống như trâu đất xuống biển, phốc một cái. Thật sự chỉ là phốc một cái mà thôi, không thể nhấc lên bất cứ gợn sóng gì, càng không thể động vào thân thể người phụ nữ mặc đồ tím kia, đã bị hóa giải dễ dàng như vậy!

Mẹ kiếp!

Mẹ kiếp!

Con mẹ nó anh chửi liên hoàn mẹ kiếp ở trong lòng! Tiêu Nhất Thiên trợn tròn mắt!

Lần này thật sự trợn tròn mắt!

Đối với thực lực của mình, đối với uy lực của một quyền vừa rồi, Tiêu Nhất Thiên rõ hơn bất cứ người nào, cho dù là Hoàng Chủ Đế Uyên lúc trước, lúc đối mặt với một quyền của anh, cũng tuyệt đối không dám sơ ý như thế, kiêu ngạo như thế!

Nhưng người phụ nữ mặc đồ tím trước mặt làm được rồi! "Sao thế?"

Một quyền thất bại, Tiêu Nhất Thiên vừa mới trở xuống mặt đất, thì thấy vẻ mặt cô nhóc Đông Quy hưng phấn nói: “Bây giờ biết sự lợi hại của sư tôn chưa?" "Hừ!" “Nói ông vô dụng, ông còn không thừa nhận!” "Yếu ớt..."

Sau khi nói xong, cô ta còn cố ý lè lưỡi với Tiêu Nhất Thiên, bộ dạng rất đáng đánh đòn, khiến Tiêu Nhất Thiên rất muốn ấn cô ta xuống đất, lột đồ cô ta ra đánh mông cô ta!

Nhưng mà cho dù là Tiêu Nhất Thiên, hay đám phụ nữ mặc đồ trắng ở xung quanh, tất cả mọi người đều không chú ý tới chính là, người phụ nữ mặc đồ tím cảm nhận được uy lực một quyền này của Tiêu Nhất Thiên. Tuy thân thể không cử động, nhưng trong lòng lại nhấc lên sóng to gió lớn, đôi mắt vốn đang nhắm chặt hơi mở ra, lộ ra kích động khó mà nói nên lời! "Sư tôn!"

Lúc này nghỉ ngơi một lát, thánh nữ Kiếm Sơn đã hơi khôi phục mở miệng: "Tặc nhân này hung ác tàn bạo, đánh đệ tử trọng thương như vậy, bây giờ còn bất kính với sư tôn, mong sư tôn tự mình thi pháp, dùng huyết nhục của anh ta tế kiếm Thiên Thần!"

Rất rõ ràng, vừa rồi Tiêu Nhất Thiên đánh thánh nữ Kiếm Sơn thành đầu heo, khiến cô ta mất hết mặt mũi trước mặt đám chị em, trong lòng cô ta tràn ngập oán hận với Tiêu Nhất Thiên, cho nên thấy Tiêu Nhất Thiên không phải đối thủ của người phụ nữ mặc đồ tím, liền đứng dậy muốn tru sát Tiêu Nhất Thiên!

Báo thù rửa hận! "Mong sư tôn thi pháp!" "Mong sư tôn thi pháp!” “Mong sư tôn thi pháp!”

Mấy chục người phụ nữ mặc đồ trắng ở xung quanh nhao nhao mở miệng phụ họa, khom mình hành lễ với người phụ nữ mặc đồ tím!

Tiêu Nhất Thiên luống cuống!

Chết tiệt!

Người phụ nữ mặc đồ tím này có thực lực Minh Cảnh, không kém anh, cộng thêm kiếm Thiên Thần giúp đỡ, quả thực không chê vào đâu được, nếu người phụ nữ mặc đồ tím này thật sự nổi lên sát tâm với anh, chỉ sợ hôm nay lành ít dữ nhiều, không cẩn thận thực sự sẽ lật thuyền trong mương, chết ở trong lòng Kiếm Sơn này! "Các con..."

Người phụ nữ mặc đồ tím suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ giọng nói: “Đi xuống trước đi, chiếu cố vợ con và bạn của người này thật tốt, đợi mệnh lệnh của vi sư!"

Đi xuống sao?

Nghe thấy thế, bao gồm cả Tiêu Nhất Thiên trong đó, tất cả mọi người kinh hãi, thánh nữ Kiếm Sơn vội la lên: “Sư tôn, nhưng mà anh ta..."

Người phụ nữ mặc đồ tím căn bản không cho thánh nữ Kiếm Sơn cơ hội cãi lại, xua tay nói: “Tất cả các con xuống đi, vi sư muốn ở riêng với người này một lát!"

Chuyện này..

Quyết định của người phụ nữ mặc đồ tím nằm ngoài dự liệu của mọi người, đám phụ nữ mặc đồ trắng nhìn bóng lưng người phụ nữ mặc đồ tím, lại nhìn Tiêu Nhất Thiên. Tuy trong lòng tràn ngập nghi ngờ và không cam lòng, nhưng mệnh lệnh của sư tôn như núi, không thể làm trái, bọn họ rơi vào đường cùng, chỉ có thể tức giận xoay người rời đi! “Ông thảm rồi!”

Lúc đi ngang qua Tiêu Nhất Thiên, Đông Quy nhỏ giọng nói: "Tính tình sư tôn không được tốt lắm, bà ấy giữ ông ở lại riêng, chắc chắn là để hành hạ ông, khiến ông sống không bằng chết..."

Mẹ kiếp!

Tiêu Nhất Thiên trợn tròn mắt nhìn Đông Quy một cái, không để ý tới cô ta! Nhưng mà quay đầu, lại đánh giá bóng lưng người phụ nữ mặc đồ tím vài lần, nhìn bộ đồ màu tím trên người bà ta, cộng thêm một loạt hành động kỳ lạ của bà ta, cùng với việc bà ta chú ý tới chiếc nhẫn Huyết Ngọc kia, đột nhiên trong lòng Tiêu Nhất Thiên dao động mạnh, trong đầu không tự chủ được xuất hiện một ý nghĩ lớn mật!

Chẳng lẽ bà ta là...
Bình Luận (0)
Comment