Sói Vương Bất Bại

Chương 411

Thần

Âm!

Ngay lúc Tiêu Nhất Thiên đang miên man suy nghĩ, một tiếng vang cắt ngang suy nghĩ của anh, anh quay đầu nhìn, chỉ thấy những cô gái áo trắng kia khởi động cơ quan nào đó, phía trên vách đá đối diện đột nhiên có một cánh cửa đá chậm rãi mở ra, những cô gái áo trắng kia lần lượt đi vào!

Một lát sau!

Lại có một tiếng vang truyền đến, cửa đá đóng lại, trong lòng núi lớn chỉ còn lại hai người Tiêu Nhất Thiên và người phụ nữ áo tím! "D.."

Tiêu Nhất Thiên nhìn chằm chằm người phụ nữ áo tím, đang muốn xác nhận thân phận của đối phương, người phụ nữ áo tím lại lên tiếng trước, nhẹ giọng hỏi: "Có phải cậu... họ Tiêu không?"

Tiêu!

Họ Tiêu!

Nghe thấy người phụ nữ áo tím nói toạc ra họ của mình, con ngươi của Tiêu Nhất Thiên hơi co lại, suy đoán trong lòng lập tức mạnh mẽ hơn!

Lúc này!

Cuối cùng người phụ nữ áo tím cũng từ từ đứng dậy, còn xoay người về phía Tiêu Nhất Thiên, nói tiếp: “Từ một quyền vừa rồi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở không tầm thường trên người của cậu!” “Nhưng mà!” "Không tầm thường mà tôi nói, không phải cảnh giới của cậu cao bao nhiêu, thực lực mạnh bao nhiêu, minh kình hùng hồn cỡ nào!" "Mà là..." "Hơi thở của cậu, làm tôi cảm thấy thân quen!"

Nói xong!

Người phụ nữ áo tím nhìn thẳng Tiêu Nhất Thiên, hai người cách nhau hơn mười mét, bà nhìn tôi, tôi nhìn bà, bốn mắt nhìn nhau như vậy, trong ánh mắt đều chứa đầy vẻ xúc động chờ mong!

Giống như...

Người ở chân trời, tôi ở góc biển, trước nay chúng ta không quen biết, người lại đang tìm tôi, tôi cũng đang tìm người, mà cuối cùng bây giờ đã gặp mặt, qua các manh mối và dấu vết, lờ mờ đoán được thân phận của nhau. Nhưng mà trước khi xác nhận thì không dám thể hiện quá rõ ràng, cho nên chỉ có thể cẩn thận nói gần nói xa, đợi đối phương cho mình một đáp án chính xác!

Thân thuộc sao?

Tiêu Nhất Thiên đã hiểu!

Hiểu rồi!

Mẹ Diệp chính là mẹ ruột của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên kế thừa một nửa huyết mạch của mẹ Diệp, mà thật sự có thể thông qua hơi thở đoán ra huyết mạch kế thừa!

Hôm nay!

Là lần đầu tiên Tiêu Nhất Thiên và người phụ nữ áo tím trước mắt này gặp nhau!

Nếu nói!

Hơi thở của Tiêu Nhất Thiên làm cho người phụ nữ áo tím cảm thấy đã từng biết, cảm thấy hơi quen thuộc, như vậy gần như có thể khẳng định, chính là huyết mạch kế thừa từ mẹ Diệp cho bà ấy cảm giác kỳ diệu như vậy!

Trong Kiếm Sơn chỉ cách vực Tà Dương mười mấy mét, người quen biết hơi thở của mẹ Diệp như thế sẽ là ai?

Có thể là ai?

Còn có thể là ai?

Với lại!

Người phụ nữ áo tím cố ý tháo nhẫn huyết ngọc trên tay Tô Tử Lam xuống. Rõ ràng bà ấy biết chiếc nhẫn huyết ngọc đó chính là di vật mà mẹ Diệp để lại!

Phút chốc

Tiêu Nhất Thiên hoàn toàn xác nhận thân phận của người phụ nữ áo tím!

Vì thế!

Tiêu Nhất Thiên hít một hơi thật sâu, cố gắng ép sự căng thắng trong lòng mình, không vòng vo, không nói bóng nói gió, mà trực tiếp hỏi: “Dì chính là một học trò nữ của mẹ Diệp..." “Dì Tử Đàn!" “Đúng không?"

Tử Đàn!

Con người cũng như tên!

Mặc bộ áo tím, xinh đẹp như hoa!. ngôn tình ngược

Trước đây trong hoàng thành, trước khi ý thức của mẹ Diệp biến mất, bảo Tiêu Nhất Thiên đưa Tô Tử Lam tới vực Kiếm Sơn Tà Dương tìm học trò Tử Đàn của bà, nói rằng Tử Đàn có cách có thể cứu Tô Tử Lam!

Bây giờ!

Tử Đàn đang sống sờ sờ đứng trước mặt Tiêu Nhất Thiên, nhắc tới cũng thấy may, anh đến thành Thiên Kiếm, đúng dịp thần tế Kiếm Sơn, thế là đến Kiếm Sơn, không hề suy nghĩ chu đáo, kết quả lại gặp được người mà mình luôn muốn tìm trong lòng núi Kiếm Sơn!

Đây chính là!

Đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi có được thì chẳng tốn công!

Con mẹ nó thật là ông trời có mắt!

Dì...

Tử Đàn!

Âm!

Khi chính miệng Tiêu Nhất Thiên nói cái tên “Tử Đàn", trong lòng người phụ nữ áo tím đột nhiên run lên, vì quá kích động mà hoàn toàn cứng đờ người, nhất là khi nghe thấy chữ "di", trong đôi mắt tràn ngập chờ mong của bà ấy lập tức truyền đến cảm giác ấm nóng, hai hàng nước mắt không kìm được chảy xuống, phút chốc đã làm ướt gương mặt xinh đẹp trắng nõn của bà ấy! "Là cháu!" "Quả nhiên là cháu!” "Thật sự là cháu!”

Tử Đàn không nâng tay lau, cũng không để ý, mặc kệ nước mắt trong veo chảy xuống ào ào như dòng suối nhỏ trên gương mặt của bà ấy! 

Đó là nước mắt hạnh phúc!



Hạnh phúc không nói nên lời!

Cho nên cao thủ Minh Cảnh giống như Tử Đàn cũng không thể khống chế cảm xúc của mình, mà khiến giọng nói và cơ thể của mình hơi run lên!

Nói xong!

Tử Đàn bước đến trước mặt Tiêu Nhất Thiên!

Vừa đi vừa nói: “Năm đó, sau khi sư tôn sinh cháu ra, lập tức đưa cháu ra ngoài, không nói cho dì biết đã đưa cháu đi đâu, cũng không cho bọn dì tìm kiếm, sư tôn chỉ nói một ngày nào đó, chờ cháu trưởng thành, nhất định sẽ trở về!" “Bọn dì chỉ biết, bố của cháu họ Tiêu, khi bị thương nặng rơi xuống vực Tà Dương đã được sư tôn cứu, ngay cả tên của bố cháu, sau này dì mới tìm hiểu được!" "Hai mươi sáu năm!” “Gần hai mươi sáu năm qua, dì đã ở đây đợi cháu gần hai mươi sáu năm rồi!” “Bây giờ!” "Cháu đã về, cuối cùng cháu đã về nơi cháu sinh ra giống như sư tôn đã nói..."

Càng nói!

Cảm xúc của Tử Đàn càng kích động!

Những lời này!

Đã nghẹn trong lòng bà ấy hơn hai mươi năm, đột nhiên gặp được Tiêu Nhất Thiên, tất nhiên sẽ khó kiềm chế

Đi đến bên cạnh Tiêu Nhất Thiên, bà ấy dừng lại, sau đó nâng tay tháo mặt nạ đầu sói trên gương mặt của Tiêu Nhất Thiên, Tiêu Nhất Thiên đứng yên không động đậy, không ngăn cản, mặc kệ bà ấy tháo mặt nạ của mình xuống! "Giống!" “Rất giống!” "Giống mẹ cháu, cũng giống bố cháu.."

Cẩn thận quan sát Tiêu Nhất Thiên mấy lần, thậm chí Tử Đàn không nhịn được nâng tay nhẹ nhàng xoa gương mặt của Tiêu Nhất Thiên mấy cái, yêu thương đau lòng trong đôi mắt giống hệt như tình thương của người mẹ!

Học trò lớn của mẹ Diệp chết trong nhà tù ngầm ở núi Vạn Nhẫn, Lâm Ngạo Binh cũng bị Tiêu Nhất Thiên giết chết, e rằng người từng gặp Diệp Ngọc và Tiêu Thanh Sơn trên thế giới này, chỉ còn lại một mình Tử Đàn!

Lúc đôi mắt đẫm nước mắt của Tử Đàn nhìn lên mái tóc trắng của Tiêu Nhất Thiên, con ngươi của bà ấy lập tức co lại, hỏi: “Tóc của cháu.." "Sao lại thế này?" "Còn nữa!" "Cô gái đeo nhẫn là vợ của cháu, đúng không?" "Cô ấy." “Vết thương của cô ấy vô cùng nghiêm trọng, hình như trước đây từng kích hoạt giọt máu tươi của sư tôn, chuyện gì thế này?"

Sau khi trải qua niềm vui nhận nhau to lớn, Tử Đàn nhanh chóng nhận ra điều khác thường, năm nay Tiêu Nhất Thiên chỉ có hai mươi sáu tuổi thôi, còn trẻ mà sao tóc đã bạc thế này?

Hơn nữa!

Tử Đàn biết rõ chỗ đặc biệt trong giọt máu tươi của Diệp

Ngọc, dù sao trước đây Để Uyên dẫn người tấn công vực Kiếm Sơn Tà Dương, đại đệ tử của Diệp Ngọc, cũng chính là sư tỷ của Tử Đàn, vì kích hoạt một giọt máu tươi của Diệp Ngọc mới khiến Để Uyên bị thương nặng, để Tử Đàn tranh thủ thời gian và cơ hội chạy trốn nên bà ấy vẫn sống tới bây giờ! “Dì Tử Đàn!"

Tiêu Nhất Thiên không trả lời câu hỏi của Tử Đàn, mà nghi ngờ nói: “Dù không biết chút gì về chuyện bên ngoài sao?"

Đúng vậy!

Sau khi Tiêu Nhất Thiên giải ngũ trở về, từ Thành phố Hải Phòng đến Thành phố Hồ Chí Minh, từ Thành phố Hồ Chí Minh đến thủ đô, liên tiếp đánh đánh giết giết, giết vô số kẻ thù, thậm chí mấy ngày trước còn lấy mạng chó của Hoàng Chủ Đế Uyên trong hoàng thành!

Những chuyện này!

Cả Đại Hạ đã lan truyền xôn xao, gần như mọi người đều

Theo lý mà nói! biết!

Cho dù trước đây Tử Đàn không biết thân phận của Tiêu Nhất Thiên, cũng không thể hoàn toàn không biết gì về tình hình bên ngoài! "Chuyện này.."

Vẻ mặt Tử Đàn buồn bã, hơi xấu hổ nói: “Cháu có điều không biết, năm đó sư tôn sinh cháu ra, sau khi đưa cháu đi không lâu thì rời khỏi bồng lai tiên cảnh dưới vực Tà Dương, từ đó mất tin tức, chỉ để lại dì và sư tỷ!" "Sau này!" "Bồng lai tiên cảnh bị bại lộ, tên khốn Đế Uyên dẫn người tấn công, đòi cách tăng cấp Minh Cảnh, sư tỷ đấu với ông ta, bảo vệ dì chạy thoát, bản thân thì không thể thoát khỏi ông ta!" "Di trốn ở bên ngoài gần một năm, tin đồn trôi qua lại lặng lẽ về bồng lai tiên cảnh, phong kín hết cửa vào bồng lai tiên cảnh, chỉ không đóng cửa ra trên đỉnh Kiếm Sơn!" "Những năm qua!" "Di luôn ở bên trong Kiếm Sơn, dựa vào kiếm Thiên Thần dốc lòng tu hành, cách một năm mới ra ngoài một lần, du lịch thế giới, nhận một đám học trò có tố chất tài giỏi, âm thầm đào tạo, vì một ngày trong tương lai có thể dẫn họ đến thủ đô, vào hoàng thành giết tên khốn Đế Uyên, báo thù cho sự tỷ!” "Bây giờ!" “Trong tay cô có tổng cộng ba mươi sáu học trò, mười bảy người đã đạt tới ám cảnh viên mãn. Nhưng mà so sánh với thế lực lớn mạnh của hoàng tộc họ Để ở thủ đô, vẫn chưa đủ!” "Cho nên!" "Dì chỉ thị Xuân Nhuy rời núi, lấy danh nghĩa Thánh Nữ Kiếm Sơn, âm thầm lôi kéo mười dòng họ lớn ở thành Thiên Kiếm, thành lập Thiên Thần điện, muốn lấy đó làm nền móng thu hút càng nhiều cao thủ ám cảnh viên mãn, ngày nào đó hành động, phải giết sạch hoàng tộc họ Để trong một lần tấn công!" Cập nhật chương mới nhất tại Truyện8 8.net

Nhắc tới Đế Uyên!

Tử Đàn lập tức căm thù ngút trời, ánh mắt và vẻ mặt vốn dịu dàng như nước, phút chốc trở nên đẳng đang sát khí! "Hóa ra là vậy.."

Nghe Tử Đàn nói xong, Tiêu Nhất Thiên hiểu ra, chẳng trách bà ấy không biết chuyện bên ngoài, hóa ra là bà ấy chỉ nghĩ tới báo thù, dốc lòng tu hành để tăng sức mạnh của mình, gần như ngăn cách với thế giới bên ngoài giống như trước đây, cách một năm mới ra ngoài một lần

Khó xử rồi đây!

Thánh Nữ Kiểm Sơn là học trò của dì Tử Đàn, mà Thiên Thần điện do cô Tử Đàn mưu tính thành lập, nhưng mà bị Tiêu Nhất Thiên không biết gì phá hủy rồi! "Nói như vậy..." "Là cháu phá hỏng kế hoạch của dì Tử Đàn à?" Sắc mặt của Tiêu Nhất Thiên hơi biến thành màu đen!

Mẹ nó!

Sớm biết như thế, đâu cần phiền phức như thế? “Không sao!"

Tử Đàn phóng khoáng lắc đầu, nói: “Xuân Nhuỵ là học trò lớn của dì, sức mạnh cảnh giới của con bé cao nhất trong các chị em, tính cách hơi lỗ mãng, tính tình kiêu ngạo, không biết kiềm chế, cháu thay dì dạy dỗ con bé một chút cũng hợp tình hợp lý!" “Còn những người bên ngoài..." "Ha ha!" “Vậy thì không sao hết, cháu là con ruột của sư tôn là người kế thừa của sư tôn, bây giờ cháu đã về, sau này chính là cậu chủ của mọi người, bao gồm cả dì, tất cả bọn dì đều là thuộc hạ của cháu, mặc cháu sai khiến, cho dù là tính mạng của các cô cũng thuộc về cháu, mặc cháu khống chế, huống chi chỉ là một trừng phạt nhỏ?”

Cậu chủ?

Lời của Tử Đàn dọa Tiêu Nhất Thiên hoảng sợ, anh không hề nghĩ ngợi vội vã lắc đầu nói: “Dì Tử Đàn đừng nói như vậy, dì là học trò của mẹ Diệp, là dì của cháu, là trưởng bối của cháu, lần này cháu tới là vì vết thương của vợ cháu, không muốn làm cậu chủ gì cả..." "Không được!"

Thái độ của Tử Đàn cũng rất kiên quyết, Tiêu Nhất Thiên chưa nói xong, đã bị bà ấy cắt ngang, thấp giọng nói: “Tên khốn Đế Uyên kia chính là chủ của Đại Hạ, nắm trong tay quân số của cả nước Đại Hạ. Ông ta không chết, chúng ta mãi mãi khó thấy mặt trời, mặc dù bây giờ cháu bước vào Minh Cảnh, nhưng tuyệt đối không phải đối thủ của ông ta!" "Cho nên!" “Cháu chỉ có thể lấy thân phận cậu chủ, tiếp quản Thiên Thần điện, trở thành chủ nhân của điện Thiên Thần, mau chóng đào tạo thể lực của mình, làm điện Thiên Thần nhanh chóng lớn mạnh, ngày sau mới có chống lại tên khốn Đế Uyên!"

Biết làm sao được!

Trách thì trách Để Uyên đã thành ma chướng trong lòng Tử Đàn, nhưng mà bây giờ bà ấy không biết tin Đế Uyên đã chết!

Vì thế!

Tiêu Nhất Thiên kéo Tử Đàn ngồi xuống đệm hương bồ bên cạnh, cười nói: “Để cháu nói với dì Tử Đàn tình hình bên ngoài trước đã, có lẽ sau khi nghe xong dì sẽ thay đổi ý kiến!" “Hả?”

Tử Đàn sửng sốt, nhíu mày hỏi: "Có ý gì?" "Vốn dĩ!" "Hôm nay chính là ngày thần tế ở Kiếm Sơn, theo thường lệ, Xuân Nhuy sẽ đi gặp người của mười dòng họ lớn ở Thiên Kiếm thành, nghe bọn họ báo cáo tình hình bên ngoài!” “Chẳng lẽ!" “Đã xảy ra chuyện gì lớn sao?"

Thì ra là thế!

Nếu không có Tiêu Nhất Thiên phá đám, như vậy hôm nay

Tử Đàn cũng sẽ biết được chuyện Đế Uyên đã chết từ miệng của đám người Tiêu Thiên Thành! “Đúng vậy!”

Tiêu Nhất Thiên gật đầu nói: “Thật ra vào mấy ngày trước, tên khốn Đế Uyên đã chết rồi!” "Hơn nữa!” “Đã chết ngay trước mặt cháu, tự bạo cơ thể, không còn hài cốt!”

Giọng nói của Tiêu Nhất Thiên không lớn, nhưng từng câu từng chữ truyền vào tài Tử Đàn, lại khiến sắc mặt của Tử Đàn thay đổi nhanh chóng, mới ngồi xuống đệm hương bồ lại đứng bật dậy giống như vừa ngồi vào lò xò, không dám tin nhìn chằm chằm Tiêu Nhất Thiên, hỏi: “Cháu nói cái gì?" "Cháu cháu cháu..." “Cháu nói lại lần nữa!”
Bình Luận (0)
Comment