Sói Vương Bất Bại

Chương 449

Tiêu Nhất Thiên vừa lên tiếng, đã làm cho ba người, sơn chủ Tuyết Vực, Phùng Diệc Bang và hòa thượng già giật cả mình, sau năm phút chạm xương ngắn ngủi, làm thay đổi ngoại hình của Tiêu Nhất Thiên đã thôi, không ngờ ngay cả giọng nói của Tiêu Nhất

Thiên, cũng có mấy phần giống sơn chủ Tuyết Vực!

Chuyện này!

Đây là thuật chạm xương à?

Dùng cách chạm xương, để làm thay đổi hình dạng, vị trí của khung xương, và dùng cách này để làm thay đổi ngoại hình của một người. Thậm chí là giọng nói!

Hiệu quả thật sự rất đáng kinh ngạc!

Nhưng Tiêu Nhất Thiên lại không quan tâm đến sự kinh ngạc của họ, anh là người đầu tiên rời khỏi phòng bí mật, ba thành viên của Bạch Ngọc Nữ Quân mau chóng đi theo sau, Phùng Diệc Bang và hòa thượng già nhìn nhau, cũng nhanh chân bước đi theo họ!

Rầm rầm rầm!

Cánh cửa lớn của phòng bí mật dần đóng lại, chỉ còn lại một mình sơn chủ Tuyết Vực ở đó, quần áo rách rưới, toàn thân đẫm máu, trên mặt thì đang chảy máu, khóe mắt thì ướt đẫm, rút lại thành một khối nho nhỏ, trái tim thì đập mạnh liên tục.

Có một cảm giác muốn đâm đầu chết quách cho xong!

Chết tiệt!

Ông trời bất công, ông trời bất công quá, nếu đã sinh ra sơn chủ Tuyết Vực, sao còn sinh ra Tiêu Nhất Thiên?

Đâm đầu chết à?

Ông ta không có dũng khí đó, anh không nỡ bỏ mất tính mạng của mình...

Sau đó! m thanh đánh giết trong núi Vạn Nhẫn vẫn còn kéo dài, và càng lúc càng quyết liệt hơn, cho dù đứng ở dưới chân núi, vẫn có thể nhìn thấy trận chiến nảy lửa ở trên đỉnh núi. Khói lửa mù mit!

Tất nhiên!

Sau bốn mươi phút chiến đấu ác liệt, hàng triệu hùng sư của nước Đại Hoa đến từ phía bắc, với sức mạnh hủy diệt của mình, đã thành công tiến thắng lên đỉnh núi Vạn Nhẫn!

Đỉnh núi!

Đây có thể nói là đội phòng vệ cuối cùng của quân đội Đại Hạ, một khi đỉnh núi bị phá, và để cho quân đội Đại Hoa nắm được quyền, thì tiếp theo, hàng triệu hùng sư xông lên núi Vạn Nhẫn từ phía nam, sẽ càng khó chống đỡ hơn.

Vì vậy!

Lúc này, trong đơn vị chỉ huy tạm thời của Đại Hạ, đã loạn hết cả lên, không khí ngột ngạt đến tột cùng, không ít lĩnh tướng vội vã chạy đến, khuyên Tề Vệ Đông rút lui! "Không giữ được nữa!" “Tướng quân Tề, thật sự không giữ được núi Vạn Nhẫn nữa rồi, giặc Đại Hoa đột nhiên gia tăng tấn công, rõ ràng là muốn đánh nhanh rút gọn. Kiếm chỉ hoàng thành! Theo mạt tướng thấy, lúc này chỉ thủ thôi, chẳng khác gì là con thú đang bị mắc kẹt, mở to mắt nhìn binh sĩ bỏ mạng!” "Mười phút!” "Trong vòng mười phút, đỉnh núi sẽ bị thất thủ, lúc đó mới tính rút lui, thì không còn kịp nữa! Hay là..hay là từ bỏ Vạn Nhẫn, rút quân về hoàng thành, kết hợp với vệ binh của hoàng thành, đánh một trận lớn, may ra vẫn còn một tia hy vọng!” Đọc truyện mới nhất tại Truyện88.net

Những lĩnh tướng của Đại Hạ không sợ chết!

Tuy nhiên!

Nhiều người chết trọng như thái sơn, cũng có nhiều người chết nhẹ như lông hồng, điều họ lo sợ, chính là cuộc chiến này thất bại rồi, mình thì chết đi, nhưng vẫn không giữ được đất nước, không bảo vệ được nhân dân Đại Hạ của mình!

Có chết!

Cũng phải chết thật ý nghĩa! Cũng phải chiến đến giây phút cuối cùng! "Còn lâu mới rút!"

Nghe lời khuyên của các tướng lĩnh Đại Hạ, Tề Vệ Đông nhướng mày, ánh mắt lạnh lùng, nhưng vẫn lắc đầu một cách dứt khoát. Cắn răng nói rõ: “Tôi đã báo cáo tình hình của núi Vạn Nhẫn cho bên hoàng thành biết rồi, hoàng thành không đưa ra bất kỳ lệnh rút lui nào cả!” "Cho nên!" "Tối nay!" "Núi Vạn Nhẫn sẽ là nơi chôn xương của chúng ta! Nhiệm vụ của chúng ta chính là giữ chân quân đội Đại Hoa. Giữ được lúc nào hay lúc đó, giữ được một giây được một giây! Còn bên phía hoàng thành... hoàng chủ bệ hạ sẽ có sắp xếp!”

Không cho rút?

Các lĩnh tướng Đại Hạ nhìn nhau, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, chính là: trông chờ. Nếu núi Vạn Nhẫn thất thủ, chỉ với đội phòng vệ của hoàng thành, tuyệt đối không chống được quân Đại Hoa, chắc đế thị hoàng tộc sẽ không để chúng ta phải chết trong trận chiến chứ. Cho họ thời gian, mà họ lại tranh thủ bỏ chạy trước à?

Không trách họ suy nghĩ nhiều, có trách thì trách, trước nay hoàng tộc luôn vô tình, những chuyện này, cho dù là Đế Uyên ngày xưa, hay là Đế Khâm bây giờ, đều sẽ làm như vậy.

Nói thật lòng!

Bọn họ là lính của Đại Hạ, không phải chó của hoàng tộc, nhiệt huyết đầy mình, ý chí kiên cường, bắt họ hy sinh vì bảo vệ đất nước giữ lấy biên cương. Bọn họ cam tâm tình nguyện, đó là trách nhiệm phải làm, nhưng, nếu bắt họ hy sinh vì giúp để thị hoàng tộc giành lấy thời gian bỏ trốn. Bọn họ không cam tâm, cũng không tình nguyện! "Nhưng mà.." "Vẫn còn lĩnh tướng muốn từ chối, nhưng Tề Vệ Đông không cho anh ta có cơ hội tiếp tục từ chối, mà hét to: “Đưa súng dài của bổn tướng đây!"

Lập tức!

Có hai vệ binh khiêng đến một khẩu súng dài!

Đúng vậy.

Là khiêng!

Khẩu súng dài, dài hơn hai mét, nặng hơn trăm cân, là binh khí mà bao năm nay Tề Vệ Đông vẫn dùng để chinh chiến đó đây, trên khẩu súng dài, không biết đã nhuốm lấy máu tươi của biết bao nhiêu kẻ thù. Bên dưới súng dài, không biết đã giết chết bao nhiêu tính mạng của kẻ thù! "Quân lệnh không được không theo!"

Tề Vệ Đông đưa tay cầm lấy súng dài, chỉ nhấc nhẹ thôi, đã nhấc lên được khẩu súng dài. Ánh mắt lạnh lùng, nhìn lướt qua các lĩnh tướng Đại Hạ, hạ giọng nói: “Tôi biết các anh đang nghĩ gì!" "Nhưng mà!" "Nếu thật sự như các anh đã nghĩ, chúng ta rút lui ngay lúc này, e là không giúp ích được gì cả!" Mời bạn đọc truyện tại Truyện88.net

Phải đó!

Nếu đế thị hoàng tộc thật sự đã bỏ trốn trước rồi, bọn họ quay về thì có ý nghĩa gì? "Vi vậy!"

Tề Vệ Đông nói tiếp: “Nếu có giỏi, thì hãy theo bổn tướng quân lên núi, mạnh tay giết chết chúng, chúng ta ở đây giết được một tên Đại Hoa. Thì sau này bá tánh của Đại Hạ sẽ bớt chịu một phần si nhục!”

Nói xong!

Tê Vệ Đông dẫn ngưa đi trước, trực tiếp mang súng dài bước ra khỏi đơn vị chỉ huy tạm thời!

Anh ta muốn chiến!

Đích thân xuất chiến, lên định núi đánh giặc!

Nhìn thấy vậy!

Những lĩnh tướng Đại Hạ do dự trong chốc lát, sau đó đã cắn răng. Không hẹn mà cùng lúc cầm lấy binh khí của mình, đi theo Tề Vệ Đông ra ngoài!

Tuy nhiên!

Ngay khoảnh khắc họ bước ra khỏi đơn vị chỉ huy tạm thời, đột nhiên nhìn thấy, mười mấy chiếc xe sang đang xếp thành một hàng dài, với ánh sáng đèn xe chói lóa, đang tiến thẳng vào bên này từ hướng đường chính của kinh thành như một cơn gió, trong màn đêm đen u tối, nhìn thật bắt mắt! "Đó là?"

Bao gồm cả Tê Vệ Đông, tất cả mọi người nhìn thấy những chiếc xe sang, đều trở nên ngơ ngác!

Nhanh chóng

Tề Vệ Đông hoàn hồn, hơi cau mày, nói: "Xem ra, các anh nghĩ nhiều quá rồi, hoàng chủ bệ hạ không nói dối chúng ta, bỏ thành chạy trốn, mà còn sai người đến chi viện!" “Có lẽ vậy!" “Họ chính là kỳ binh mà sơn chủ Tuyết Vực đã nói trước đó!"

Kỳ binh!

Nghe Tề Vệ Đông nói, những lĩnh tướng Đại Hạ lại ngơ ngác. Kỳ binh hả? Mười mấy chiếc xe, bên trong ngồi được bao nhiêu người? Cùng lắm nhét được năm sáu chục người! Trước mặt hàng triệu hùng sư của nước Đại Hoa, năm sáu chục người có thể làm được gì?

Rắc!

Rắc!

Rắc!

Trong lúc họ suy nghĩ lung tung, trong lòng bồn chồn không yên, mười mấy chiếc xe sang đã đến trước mặt họ. Một tiếng thắng xe, dừng ngay một chỗ trước mặt họ cách đó mười mét!

Ngay sau đó

Cửa xe được đẩy ra, hình bóng của những đám người từ trong mười mấy chiếc xe sang bước ra, y như những gì họ đã dự đoán. Chỉ có năm sáu chục người thôi, điều khiến họ thất vọng nhiều hơn chính là, chết tiệt, trong số năm sáu chục người này, không ngờ còn có mười mấy người phụ nữ mặc áo dài màu trắng, nhìn trông hết sức yếu đuối!

Trong chốc lát!

Tất cả mọi người đều đứng hình, thật sự đứng hình hết rồi! Chuyện gì vậy?

Đây... đây chính là kỳ binh đã được nhắc đến sao? Trên chiến trường sống chết, một trận chiến có hàng triệu người tham gia, mà lại sai một nhóm phụ nữ đến làm kỳ bình à?

Kỳ ở chỗ nào?

Hay là họ sẽ dùng mỹ nhân kế để đối phó với quân Đại Hoa?
Bình Luận (0)
Comment