Sói Vương Bất Bại

Chương 450

Ha

Không những kinh ngạc, những lĩnh tướng Đại Hạ trợn tròn hai mắt, thay đổi cả sắc mặt, và đột nhiên đồng loạt hiện lên một vẻ tức giận, có cảm giác rất mãnh liệt, khó kiểm soát, muốn lên tiếng chửi mắng người khác!

Bà nội cha nó!

Ông nội mẹ nó!

Trông chờ!

Lão đây dẫn binh đi đánh giặc, liều mạng chém giết, khó khăn lắm mới chờ được quân chi viện, chờ được kỳ binh. Kết quả chỉ chờ được một nhóm người già và một nhóm phụ nữ trẻ sao?

Vậy là sao đây?

Đây thật sự là một sự sỉ nhục với các chiến sĩ ở tiền tuyến! Thà chết đứng còn hơn sống quỳ!

Đây!

Là thanh liêm của người lính!

Đây!

Cũng là tôn nghiêm của người đàn ông! "Đứng lại!"

Tề Vệ Đông nâng cao khẩu súng dài trong tay, hướng thắng vào Xuân Nhụy, người đi đầu trong đám đông, và lạnh lùng nói: “Các người là ai? Có biết đây là chỗ nào không?" "Khốn khiếp!” “Đến từ chỗ nào, thì biển về chỗ đó đi!". Truyện Đô Thị

Đám người của Xuân Nhụy không để lộ cảm xúc của mình, vì vậy, cho dù là Tề Vệ Đông, cũng không thể vừa nhìn đã thấy được giới hạn thực lực của họ, có trách thì trách đám người Xuân Nhụy trước đó đã tăm trong thần quang của kiếm Thiên Thần quá lâu, nhìn vào trông rất trẻ, và theo cách nhìn nhận của một số người, những người trẻ như vậy. Lại còn là một nhóm phụ nữ, thì chắc chắn chỉ được vẻ ngoài thôi!

Cho nên!

Trong tình hình trận chiến đang diễn ra khốc liệt, mỗi lúc mỗi giờ đều có vô số binh sĩ Đại Hạ mất mạng, e là đám người Xuân Nhụy dù là “kỳ binh" do hoàng thành sai đến, thì Tề Vệ Đông cũng không thể lãng phí thời gian khách sáo với họ! "Biến?"

Bước chân của đám người Xuân Nhụy vẫn bước tiếp, không đợi Xuân Nhụy lên tiếng, một phụ nữ áo trắng đi sau lưng Xuân Nhụy, lạnh lùng cất tiếng hỏi: “Anh kêu ai biến?”

Vù!

Ngay lúc vừa nói dứt câu, người phụ nữ áo trắng đó hóa thành một ảo ảnh. Xông thẳng về hướng của Tề Vệ Đông.

Đi!

Tốc độ cực kỳ nhanh!

Ảo ảnh màu trắng chớp nhoáng đã biến mất! Cũng như Tề Vệ Đông không muốn lãng phí thời gian với đám người Xuân Nhụy, đám người Xuân Nhụy cũng không muốn lãng phí thời gian với Tề Vệ Đông và những lĩnh tướng Đại Hạ! "Cô!"

Sự biến đổi đột ngột này không có bất kỳ dấu hiệu nào để biết trước, con người của Tề Vệ Đông thu nhỏ lại, tim đập thật nhanh, thật sự giật cả mình, và trong khoảnh khắc người phụ nữ áo trắng xông đến, ngay lập tức Tề Vệ Đông tự nhiên cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ phát ra từ người phụ nữ áo trắng!

Ám cảnh viên mãn!

Là cao thủ ám cảnh viên mãn y như Tề Vệ Đông!

Thậm chí!

Từ người phụ nữ áo trắng này, Tề Vệ Đông cảm nhận được một sự uy hiếp rất lớn! Chỉ với khoảng cách mười mấy mét ngắn ngủi, đối với một cao thủ ám cảnh viên mãn mà nói, nhanh như chớp mắt! Vậy nên... Tề Vệ Đông vốn chưa kịp bất ngờ, thì người phụ nữ áo trắng đã xông đến trước mặt anh, tránh khỏi khẩu súng dài của anh, đưa tay phải lên, đấm thật mạnh vào khuôn mặt của anh!

Gần như là xuất phát từ bản năng, tay phải Tề Vệ Đông cầm lấy súng dài, tay trái trong chốc lát năm chặt thành nằm đấm. Đón lấy nằm đấm từ bàn tay ngọc ngà tưởng chừng như yếu mềm của người phụ nữ áo trắng! Đọc truyện mới nhất tại Truy ện88.net

Nằm đấm chọi nằm đấm!

Nổ tung!

Khoảnh khắc tiếp theo, ám kình giao qua, nằm đấm của hai người trực tiếp chạm vào nhau, kèm theo là một tiếng nổ thật lớn, đá đá đá....Tề Vệ Đông bị ép lùi ba bước!

Còn người phụ nữ áo trắng thì dừng lại ngay vị trí lúc nãy Tề Vệ Đông đang đứng!

Áo trắng phấp phới!

Vững như một tảng đá! “Đây!” “Đây đây đây..”

Hình ảnh trước mắt đã khiến cho những lĩnh tướng Đại Hạ đứng xung quanh đều trở nên kinh ngạc, sợ hãi, vẻ mặt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ áo trắng, trong chốc lát cơn tức giận trước đó tan biến, giờ đây chỉ còn lại sự hốt hoảng không nói thành lời!

Trời ơi!

Sao lại như thế này?

Cả quá trình từ đầu đến cuối, chỉ diễn ra trong chốc lát, những lĩnh tướng Đại Hạ thậm chí còn chưa làm rõ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì, thì Tề Vệ Đông đã lùi ra ngoài, người phụ nữ áo trắng thì đang đứng đây!

Phải biết!

Trong số những lĩnh tướng Đại Hạ tuy không bằng cao thủ ám cảnh viên mãn, nhưng nếu muốn nói đến năng lực chiến đấu, Tề Vệ Đông tuyệt đối xứng đáng là người đứng thứ nhất, nếu không, vị trí thống soái tam quân cũng đâu đến lượt Tề Vệ Đông ngồi!

Vậy mà!

Một người phụ nữ trẻ nhìn khá yếu đuối, nhưng chỉ với một đẩm, đã hạ gục Tề Vệ Đông ngay trước mặt mọi người! Sao họ không kinh ngạc cho được?

Sao lại không bất ngờ chứ?



Ực ực!

Bọn họ thậm chí không nhịn được phải nuốt miếng nước bọt. Lùi lại ra sau vài bước theo Tề Vệ Đông một cách vô thức, tránh xa người phụ nữ áo trắng, thấp thoáng lo sợ người phụ nữ áo trắng sẽ nhằm họ vào mục tiêu tiếp theo! "Vô dụng!"

Ánh mắt lạnh lùng của người phụ nữ áo trắng dừng lại trên người Tề Vệ Đông một lúc, sau đó nhìn lướt qua các lĩnh tướng Đại

Hạ. Hét to: "Lính kém thì một người kém, tướng kém thì cả bầy đều kém!" "Khó trách quân đội Đại Hạ liên tục rút lui, thương vong nặng nề, còn phải làm phiền quân chủ đại nhân đích thân xuất chiến!” "Thì ra!" "Chính là đám vô dụng như các người đang nắm quyền binh lính Đại Hạ!"

Lời nói này!

Vô tình đã đập vào mặt của tất cả lĩnh tướng Đại Hạ đang có mặt. Những lĩnh tướng Đại Hạ phải nghiến chặt lấy răng, rất muốn xông lên phía trước đánh người phụ nữ áo trắng một trận, chứng minh thực lực của mình, tuy nhiên phải nhẫn nhịn!

Không phải không dám!

Mà lo là sẽ tự làm mình xấu hổ! "Đến nữa đi!"

Những lĩnh tướng Đại Hạ nhịn được, nhưng Tề Vệ Đông thì không, lúc nãy anh ứng chiến trong sự vội vàng, không thể phát huy được toàn bộ thực lực của mình, cho nên, đối mặt với sự thách thức và sỉ nhục của người phụ nữ áo trắng, ông ta với vai trò là thống soái tam quân, tất nhiên phải tìm lại sự tôn nghiêm bị đánh mất rồi!

Dứt câu!

Hồng sư ám kình trong cơ thể chốc lát đã bộc phát ra ngoài, giơ cao khẩu súng dài trong tay hướng thắng vào người phụ nữ áo trång! "Đủ rồi!”

Người phụ nữ áo trắng không hề lo sợ. Ngay lúc muốn ứng chiến, một giọng nói lạnh lùng phát ra từ phía sau, đám người Xuân Nhụy đã qua đến nơi, chỉ thấy. Xuân Nhụy giơ cao tay phải, không đợi Tề Vệ Đông xông lên phía trước, đã vỗ tay vào không trung, khoảnh khắc tiếp theo, một dấu tay khổng lồ được biến hóa từ minh kình huyễn hóa đã xuất hiện trên không trung, có thể nhìn thấy rất mơ hồ trong màn đêm, nhắm thắng từ trên đầu của Tề Vệ Đông mà bay đến! Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.ne t

Đùng!

Không có bất kỳ sự hồi hộp hay bất ngờ nào khác, mặc dù lần này Tề Vệ Đông đã cố hết sức mình. Thiên tiệm hồng câu giữa ám kình và minh kình vốn không ăn nhằm gì, thế là..anh vừa xông lên được vài bước, đã bị dấu tay khổng lồ đẩy lùi về sau!

Lúc nãy!

Bị nắm đấm của người phụ nữ áo trắng đánh lùi ba bước!

Còn bây giờ!

Bị một chưởng của Xuân Nhụy đẩy xa tận mười mấy mét, khẩu súng hai mét trên tay trượt tay rớt xuống. Cả người té xuống trước cửa đơn vị chỉ huy tạm thời, lục phủ ngũ tạng xáo trộn lên hết! “Bây giờ không phải là lúc đấu đá nhau!"

Xuân Nhụy vẫn chưa dừng bước, cô không sỉ nhục đám người Tề Vệ Đông như người phụ nữ áo trắng, cũng không giải thích nhiều, mà nói thẳng: “Các anh cứ tiếp tục chỉ huy ở đây, chúng tôi sẽ lên núi đuổi giặc..."

Nói xong!

Xuân Nhụy gia tăng tốc độ, toàn thân hóa thành một ảo ảnh màu trắng, kèm theo là tiếng động xuyên tạc. Tiến thẳng đến trận chiến đỉnh núi trên núi Vạn Nhẫn!

Tiếp theo sau!

Vù vù vù vù vù...

Những thành viên Bạch Ngọc Nữ Quân và thành viên điện

Thiên Thần theo sau Xuân Nhụy cũng dần dần phát huy huyễn hỗn ám kình của mình, tiếng xuyên tạc phát lên từng đợt, hình bóng của từng người bắn đi như một mũi tên, hướng thẳng đến trận chiến đỉnh núi!

Hình ảnh này, khiến cho những lĩnh tướng Đại Hạ nhìn đến run hết cả chân!

Thật sự đã run hết cả chân!

Chết tiệt!

Tôi...tôi đã nhìn thấy gì vậy? Đã nhìn thấy cái gì vậy, đây là?

Minh Cảnh!

Minh Cảnh!

Người phụ nữ áo trắng đi đầu. Không ngờ lại chính là cao thủ Minh Cảnh thứ thiệt! Chỉ một chưởng, đã đẩy lùi Tê Vệ Đông ra xa mười mấy mét trong không trung, ở trước mặt cô, thống soái tam quân Tề Vệ Đông không thể làm được gì hết!

Với lại!

Năm sáu chục người còn lại, bao gồm cả mười mấy cô gái trẻ mặc áo dài trắng, không ngờ ai cũng là cao thủ ám cảnh viên mãn!

Đáng chết..

Suốt nửa phút đồng hồ, những lĩnh tướng Đại Hạ vẫn chưa thể hoàn hồn sau cơn hoảng sợ, cho đến khi Tề Vệ Đông cố gắng đứng lên, và giữ lấy lồng ngực ho ra một đống máu tươi, mới làm thu hút sự chú ý của họ! "Tướng quân Tề!"

Tất cả mọi người đồng loạt chạy qua đây, hỏi han: “Tướng quân

Tề sao rồi? Không sao chứ?” "Tôi không sao!"

Tề Vệ Đông lắc đầu, sắc mặt vô cùng khó cói

Nhưng mà!

Lúc nãy Xuân Nhụy đánh một chưởng, chỉ vì muốn đẩy lùi Tề Vệ Đông, tiết kiệm thời gian, không phải xem Tề Vệ Đông như kẻ địch, cho nên không ra tay quá nặng. Nếu không, e là Tề Vệ Đông không đơn giản chỉ là sắc mặt khó coi, mà còn không thể đứng lên nhanh như vậy! "Tướng quân Tề! Đây.." "Bọn họ.."

Những lĩnh tướng Đại Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng của đám người Xuân Nhụy, vừa định lên tiếng. Tề Vệ Đông đã đưa tay ngăn cản họ, nói với giọng trầm: "Cho dù họ là ai, cho dù họ được hoàng chủ bệ hạ tìm từ đầu về, chỉ cần có thể đuổi giặc. Có thể cứu nước, thì chính là anh hùng của Đại Hạ chúng ta!"
Bình Luận (0)
Comment