Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 146

“Lưu Luân!”

“Lưu Luân, anh đâu rồi?”

“Aaaaa, Lưu Luân, mau đến đây cho em.”

Đứng trước tủ quần áo, Triệu Đình Đình lướt tay qua vài bộ, ngán ngẩm tặc lưỡi rồi ngẩng đầu hét to tên của Lưu Luân. Gần đây cô đã bắt đầu tham gia chụp ảnh mẫu cho những hãng thời trang nhỏ trước. Nhưng làm một người nổi tiếng thì khi ra ngoài ít nhất cũng phải có nhiều quần áo, váy vóc khác nhau để mặc thay đổi. Quần áo có sẵn của Lưu Luân cô đều đã mặc qua rồi.

Lưu Luân đang nấu ăn bên ngoài, nghe thấy tiếng hét của Triệu Đình Đình liền giật mình suýt bị dao cắt vào tay. Lập tức tháo tạp dề ra để trên kệ tủ, Lưu Luân vội vã đi vòng qua phòng, vừa đi vừa cao giọng. “Có chuyện gì sao? Em đang trong phòng?”

Cửa phòng được Lưu Luân mở ra, vừa nhìn vào đã thấy Triệu Đình Đình mếu máo chỉ tay vào tủ quần áo. “Đồ của em… Em muốn mua thêm một chút.”

Một tủ quần áo chỉ có hai mươi bộ, quả là ít ỏi, như vậy không thể làm được gì. Hơn nữa đồ dự tiệc chỉ có vài cái, số còn lại đều là đồ mặc ở nhà và đi chơi.

Lưu Luân bật cười, anh đưa tay lên vuốt tóc, mắt hơi nhìn xuống rồi đi tới chỗ Triệu Đình Đình, đến nơi anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu hút của cô. “Lát nữa chúng ta cùng đi mua.”

Quả nhiên vẫn là Lưu Luân chiều chuộng cô nhất, anh không bao giờ tức giận với thái độ của cô, có lẽ vì vậy cô cũng dần cảm thấy quý mến anh hơn. Không như người đàn ông nào đó lúc nào cũng mang bộ mặt lạnh lùng, một câu không, hay câu không, cô muốn làm theo ý mình cũng không thể. Lời của hắn ta là thánh chỉ!

Triệu Đình Đình đóng cửa tủ quần áo lại, cô đi tới khoác tay vào anh. “Lưu Luân, em đang nghĩ xem chúng ta có nên đăng ký kết hôn thật không.” Cô cười ngọt, đôi mắt hướng lên đầy nét trong sáng và ngây thơ khiến đối phương đứng hình trong giây lát.

Anh nhìn cô hồi lâu, đáy mắt là thâm tình vương vấn hy vọng. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc của Triệu Đình Đình, đôi mày giãn ra. Vốn định trả lời câu hỏi của cô một cách thật lòng lại bị cô xen ngang trước.

“Em đùa thôi mà, đừng căng thẳng như vậy. Em sẽ để giành anh chứ không cưới!” Triệu Đình Đình đánh nhẹ tay vào ngực người đàn ông bên cạnh.

Lưu Luân âm u hẳn khuôn mặt, anh hạ cánh tay xuống không nói gì thêm. Triệu Đình Đình biết rõ tình cảm của anh đối với cô, tại sao vẫn luôn đùa giỡn một cách thái quá như vậy. Sở thích của cô là trêu đùa tình cảm của người khác ư?

Cảm nhận được màn không khí khó thở hiện tại, Triệu Đình Đình biết mình vừa quá lời khiến Lưu Luân hiểu nhầm. Cô vội ôm lấy Lưu Luân từ phía sau, tai áp vào lưng anh cũng có thể nghe thấy nhịp tim đang đập rất nhanh đó. Lưu Luân thì ra…Vẫn chưa buông bỏ ý định theo đuổi cô sao?

Đúng, là cô cho anh hy vọng, và bản thân cô cũng muốn cho mình một cơ hội để tạo nên một mối quan hệ tốt hơn. Nhưng Lưu Luân là một người tốt, công thành danh toại, mọi thứ vẹn toàn, đối với cô coi như chỉ thấp hơn Sở Minh Thành vài bậc danh tiếng. Anh sao có thể dễ dàng chấp nhận quá khứ của cô… Nếu kể ra tất cả sự thật trước kia, chắc hẳn Lưu Luân sẽ thấy rất kinh tởm. Là vợ của người ta, nhưng lại lên giường với kẻ thù của chồng mình. Đó là sự sỉ nhục lớn nhất không thể rửa bỏ của cô. Cô luôn cảm thấy có lỗi với Lục Niên, kể cả khi cậu ta không còn trên cõi đời này. Kể từ hôm nay, cô sẽ trở thành một con người mới… Không còn là một cô sinh viên ngốc nghếch năm nào, cô phải vượt trội mọi thứ. Cũng kể từ hôm nay, cái tên Sở Minh Thành sẽ đi vào dĩ vãng, cũng chỉ là một mối hận thù không thể buông bỏ bị chôn chặt nơi đen tối nhất của trái tim người phụ nữ.

“Em biết anh có tình cảm với em, em rất biết ơn vì điều đó. Lưu Luân, anh có thể đợi em không? Đợi khi em không còn là một người bất cứ ai nhìn vào cũng khinh bỉ, đợi đến khi em là một người xứng đáng với anh, danh môn hộ đối. Tuyệt nhiên em sẽ lấy anh làm chồng, nguyện theo anh làm vợ trọn kiếp.” Những lời cô nói đều là sự thật, cô không muốn nợ ai bất cứ thứ gì, có nợ có trả. Cô nợ Lưu Luân... nợ rất nhiều, mối nợ này trừ khi Lưu Luân cho không lấy lãi, nếu không...dù phải đổi lấy thân mình. Cô đều là nguyện ý.

Lưu Luân nắm chặt bàn tay đang ôm lấy eo mình, bàn tay nhỏ bé mà ấm áp của Triệu Đình Đình. Anh phải đợi cô đến bao giờ đây? Một năm, hay hai năm? Đợi đến khi nào…

Nhưng không sao, chỉ cần nghe được những lời đường mật này của Triệu Đình Đình, anh bỗng thấy hạnh phúc dâng trào, chiếm trọn con tim đang đập mạnh liệt.

“Anh sẽ đợi em Đình Đình. Hứa với anh...đừng bỏ mặc anh.”

Đừng bỏ mặc anh…

Đừng bỏ mặc anh sao?

Cô có tư cách đó ư? Triệu Đình Đình dụi dụi đầu vào lưng của Lưu Luân. Người đàn ông này xứng đáng để cô dựa dẫm, tương lai sau này dù sớm hay muộn, cô đều muốn mình có thể yêu thương anh thật lòng. Còn hiện tại, tình yêu trong cô đã chết, sự nghiệp là thứ cô đang hướng đến, cô phải khiến ai đó đau buồn vì đã vứt bỏ cô như món đồ chơi hết hạn!

“Đói chưa?” Lưu Luân quay người lại, anh chạm nhẹ đầu ngón tay lên chóp mũi cô. Nước da mịn màng của anh thật đẹp.

Triệu Đình Đình sụt sịt nhìn đồng hồ treo tường, thì ra đã là giữa trưa rồi, chẳng trách bụng cô hơi reo lên. Nhưng chẳng phải hôm nay hơn chín giờ sáng cô mới dậy sao, và mười giờ cô mới ăn bữa sáng mà Lưu Luân làm.

“Nhưng em sẽ lên cân mất.” Triệu Đình Đình xịu mặt, cô xoa xoa hai lòng bàn tay vào nhau e ngại. Như vậy sẽ rất xấu, cô không muốn mất đi vẻ bề ngoài cân đối của mình.

Anh một lần nữa cười nhẹ, cứ thế rời khỏi phòng, không quên nhắc cô. “Sườn xào chua ngọt đang đợi em.”

Sườn xào chua ngọt? Chưa gì nhắc tới cô đã thấy miệng sắp rớt nước miếng ra rồi. Lưu Luân chiều hư cô mất!

“Em mà tăng cân, không ai thèm nhìn em, lúc đó đừng hòng bỏ em theo người khác!” Chạy ra khỏi phòng theo bước chân Lưu Luân, Triệu Đình Đình cười tươi.

------------

Bữa cơm kết thúc, hơn một tiếng sau hai người đã có mặt ở một salon làm tóc lớn nhất thành phố. Nghe nói nơi đây dành cho những khách hàng thượng lưu, hoặc những người nổi tiếng lui chân tới. Mới nhìn bảng giá dịch vụ Triệu Đình Đình đã nuốt lấy vài ngụm nước bọt xót xa, rốt cuộc trong đó tới bao nhiêu số không vậy!

“Đình Đình, em chắc chứ?” Ngồi trước tấm gương lớn, đèn bên trên trần nhà tỏa xuống, soi sáng cả thân thể lộng lẫy của Triệu Đình Đình. Cô nhìn bản thân mình trong gương, đôi mắt thoáng sự cô đơn nhưng rất nhanh lại biến mất.

“Chắc chắn. Em muốn nhuộm tóc.” Cô chạm vào tóc mình, đôi nhiên trước gương cô lại xuất hiện hình ảnh của người phụ nữ tên Giai Nghi. Người phụ nữ mang nước da trắng, mái tóc ánh vàng na ná giống mua tóc cô, ngay cả kiểu tóc và bộ phận trên mặt cũng khá giống.

Đúng vậy, cô không muốn sống mãi dưới hình bóng này để bị cho rằng mình là người đã khuất sống dậy, cô muốn mình đặc biệt, khác lạ với tất cả mọi người.

Lưu Luân có chút tiếng nuối sờ vào mái tóc hạt dẻ tự nhiên lần cuối cùng, không biết vì lý do gì cô ấy lại muốn thay đổi, nhưng là quyết định của cô...anh hoàn toàn tôn trọng.

Lưu Luân ra phía ghế chờ dành cho người thân của khách ngồi, việc còn lại là của chuyên gia làm tóc, anh ta đến đứng phía sau ghế của Triệu Đình Đình. Sau khi vuốt nhẹ tóc của cô liền tỏ ra hài lòng, tóc của Triệu Đình Đình rất chắc khỏe, đây là mái tóc tự nhiên 100% không vương hóa chất.

“Tiểu thư muốn nhuộm màu gì?”

“Đen.” Triệu Đình Đình trả lời dứt khoát. “Tôi muốn có sợi Light.” Cô hơi hất cao khuôn mặt tự tin của mình, lần cuối nhìn gương rồi nhắm mắt lại tưởng tượng. “Và uốn xoăn đi, tôi ghét tóc thẳng.” Bất cứ thứ gì giống người phụ nữ đó, phải lược bỏ!

“Được.” Anh ta gật đầu, tay vỗ ba cái lập tức những nhân viên khác trong salon rời khỏi vị trí của mình lao vào công việc, ai cũng nghiêm túc chuẩn bị, thuốc được lấy ra cũng phải chia tỉ lệ rõ ràng, không được ít hơn, nhiều hơn cũng không được.

Lưu Luân ngồi trên ghế đợi, anh lấy chiếc tai nghe trong túi ra gắn vào điện thoại của mình, nghe đi nghe lại một bản nhạc mà Châu Châu hát, vốn không phải nghe vì cô ta hát hay, anh thậm chí còn không để tâm tới chuyện cô ta hát gì. Thứ anh muốn thấy chính là Triệu Đình Đình và anh...cùng hạnh phúc như một đôi tình nhân trên bãi cát trắng của biển.

Hơn hai tiếng sau tóc của Triệu Đình Đình mới được làm xong, nhìn thông qua gương cô thấy Lưu Luân đang ngủ gật trên ghế. Có lẽ vì đợi quá lâu.

“Để tôi gọi vị tiên sinh này dậy.”

“Khoan.” Triệu Đình Đình nhẹ giọng ngăn cản, nhìn bản giá dịch vụ một lần nữa. Cô biết ở đây cũng có cả chuyên gia trang điểm, đều là những chuyên gia có cặp mắt tinh tế, cô muốn thay đổi mình một lần. “Tôi muốn gặp chuyên gia trang điểm...nổi tiếng nhất ở đây.”

Vài phút sau một người ăn mặc thời thượng bước từ phía trong salon ra. Đó là một quý bà xinh đẹp có thể lừa dối độ tuổi của mình bằng lớp trang điểm nhẹ nhàng kia. Bà ấy đứng trước mặt Triệu Đình Đình xoa cằm suy nghĩ. “Hãy nói cho tôi biết, tiểu thư cần làm những gì?”

Triệu Đình Đình cười trí trá, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt khả ái của mình. “Thay đổi dáng lông mày cho tôi. Còn trang điểm ra sao...tùy bà.”

Người ta nói, lông mày là một trong những yếu tố quan trọng quyết định sắc đẹp của phụ nữ. Trước nay cô đều là đôi mày dáng ngang, đuôi hơi cụp xuống tự nhiên. Đó là lý do khiến tất cả mọi người thấy cô hiền lành và thục nữ. Chi bằng thay đổi nó đi, biến mình thành người phụ nữ sang trọng.

Bà ấy khen Triệu Đình Đình là một người có suy nghĩ sáng suốt. Sau khi làm theo lời của cô, bà đặt nhẹ tay lên vai Triệu Đình Đình, hơi khom người cùng Triệu Đình Đình nhìn vào trong gương.

“Cô gái, cô chính là viên kim cương lộng lẫy nhất tôi từng gặp.”

Ngồi phía trước gương, mái tóc xoăn bồng buông thả, cách một khoảng nhất định là sợi Light kim tuyến lấp lánh. Lông mày cánh cung có đường nét sắc sảo, tôn lên vẻ đẹp cá tính đầy mạnh mẽ và không kém phần quyết đoán, từng đường nét trang điểm mặn mà. Triệu Đình Đình của hiện tại, chính là một người của Showbiz thực sự, người phụ nữ một trăm điểm!

Triệu Đình Đình cong cong khóe miệng, mày nhướng, mắt hé ngang. “Không những là viên kim cương, tôi sẽ chứng minh bản thân là một viên kim cương đen kiêu sa nhất mà không phải ai cũng có thể sở hữu. Triệu Đình Đình tôi, vô giá!”

Bình Luận (0)
Comment