Sớm Đã Có Bảo Bối

Chương 147

“Tiểu thư thật thú vị.” Bà ấy đứng thẳng người cười tự nhiên, đôi môi rượu mận của bà thật cá tính.

Làm nghề này trong bao lâu, chưa bao giờ bà gặp cô gái nào tự tin và có khí chất, tiềm năng trong tương lai như này.

Triệu Đình Đình lạnh lùng hất tóc ra sau một cái, cô đứng dậy dứt khoát, vòng eo nhỏ bên dưới người bỗng lộ ra hơn. Chiếc váy đen bó sát, hai dây áo mỏng manh toát lên sự khiêu gợi và ma mị.

“Xem kìa, có vẻ như vị tiên sinh này đã đợi tiểu thư rất lâu.” Chuyện gia trang điểm quay người lại phía sau, bắt gặp Lưu Luân ngủ gục bên ghế, đầu kê trên tay. Phải nói sao đây, anh ta ngủ cũng đẹp trai nữa. Hai người này lẽ nào là diễn viên ư? Dạo này lịch show đắt đến nỗi bà không có thời gian xem tv, các chương trình giải trí được mười phút.

Cô cười duyên. Lưu Luân vậy mà đã đợi cô nguyên buổi chiều rồi. Ngày nghỉ của anh đa phần đều là cô chiếm chọn, cô luôn làm mọi cách để anh phải bận bịu dù không cố ý. Biết sao được…anh đã nói là tự nguyện, là điều anh muốn làm nên cô cũng không ngăn cản.

“Anh…” Triệu Đình Đình chầm chậm đi đến lay nhẹ bả vai của Lưu Luân, đôi mày anh lập tức nhíu lại nhưng vẫn không mở mắt. Giấc mơ đẹp không muốn tỉnh? Hay là quá mệt mỏi rồi? “Lưu Luân, em làm xong rồi.” Cô chạm nhẹ vào má Lưu Luân, áp lòng bàn tay ấm lên da thịt anh, lúc này đột nhiên lời nói có hiệu nghiệm, Lưu Luân mở bừng mắt.

Hai người mắt đối mắt hồi lâu. Một vài cơn gió nhỏ lạnh lẽo lướt qua da thịt Triệu Đình Đình, cố tình như đang nhạo báng cô. Lưu Luân sao lại nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu như vậy, anh không thích ư? Trong đầu cô vẫn luôn tưởng tượng Lưu Luân sẽ ôm chầm lấy cô và khen cô quá đỗi xinh đẹp đấy chứ. Xem ra bệnh ảo tưởng của Triệu Đình Đình cô ngày càng lên level rồi, chả mấy mà level max.

Nhìn Triệu Đình Đình nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ e ngại, Lưu Luân giật mình ngồi thẳng dậy. Anh đưa tay lên dụi nhẹ mắt mình , có lẽ mới ngủ dậy nên mắt có vấn đề. Hình như anh vừa nhìn thấy một phiên bản trưởng thành của Triệu Đình Đình thì phải, Triệu Đình Đình nhỏ bé của anh đã không còn. Thật là một giấc mơ không có gì tốt đẹp, thay đổi con người anh thích thành một con người mới? Không chấp nhận được.

Ấy vậy mà dụi mắt xong nhìn lên người phụ nữ đang đứng thẳng lưng, chiếc váy cô đang mặc là anh mua. Màu son cô tô là anh oder, thân hình quyến rũ không chệch đi đâu được. Có một người giống Triệu Đình Đình vậy sao, anh cứ ngỡ chuyện hai người giống nhau như hai giọt nước trên đời này sẽ hiếm gặp hơn bao giờ hết. Không ngờ…

“Lưu Luân?” Triệu Đình Đình cảm nhận được sự ngỡ ngàng và phân vân của Lưu Luân thì lập tức lên tiếng, lẽ nào bị bộ dạng mới mẻ này của cô dọa cho đến ngốc rồi? Mới chỉ là làm qua một chút. Vậy mà anh nhìn cô khách sáo như người lạ vậy, ánh mắt cưng chiều của Lưu Luân đối với Triệu Đình Đình ngày nào đâu?

Thấy cô gọi tên mình, Lưu Luân trợn tròn mắt, anh đứng bật dậy nhìn xuống Triệu Đình Đình. Nhìn từ đầu xuống chân một cách chi tiết, thật không thể tin nổi, cô vừa gọi tên anh sao, vậy thì cô chính là… “Triệu Đình Đình, là em?”

Chất giọng trầm trầm, lại có chút kinh ngạc của Lưu Luân làm Triệu Đình Đình rất phấn khởi, cuối cùng một người như Lưu Luân lại không thể nhận ra cô là ai.

Triệu Đình Đình không cần ai nhắc nhở, cô xoay một vòng người trước mặt Lưu Luân, mái tóc bồng bềnh phất nhẹ trong không trung, hương thơm lan tỏa đến khứu giác của người đàn ông gần đó. Đáy mắt xanh biếc phản chiếu lại người phụ nữ Á Đông, nụ cười như ngọn lửa có thể thiêu chết biết bao nhiêu trái tim mạnh mẽ của đàn ông.

“Thấy em thế nào? Có đẹp hay không?” Triệu Đình Đình cài gọn lọn tóc sau tai, mắt chậm rãi nhìn lên, đôi mắt đen sáng, tinh tú như vì sao ban ngày.

Lưu Luân thở hắt ra, anh đưa tay lên khịt nhẹ mũi mình, rõ ràng là quay đi không muốn nhìn cô thêm. Điều này khiến Triệu Đình Đình có cảm giác Lưu Luân đang không vừa ý, không hài lòng, không thích bộ dạng này của cô.

“Nếu…” Triệu Đình Đình thu người lại ngoan ngoãn, cô nhìn xuống đất. “Anh không thích em như này, em sẽ quay trở về bộ dạng cũ.”

Quay về nhìn Triệu Đình Đình đáng thương, Lưu Luân đứng hình vài giây, cuối cùng lại xoa đầu cô, hành động quen thuộc này khiến Triệu Đình Đình phút chốc như tan chảy. Đúng vậy...cái xoa đầu của anh làm cô thoải mái hơn rất nhiều.

“Anh...chưa thích nghi được với dáng vẻ lạ lẫm này của em.” Lưu Luân hạ giọng, nhìn vài sợi Light trên tóc cô, mày hơi nhướng. “Đình Đình, em muốn mình...trở thành vậy sao?”

Triệu Đình Đình nhìn sự nghiêm túc của Lưu Luân, mắt lộ ý cười, rất nhanh môi cũng phảng phất nụ cười tươi rói. “Lưu Luân, em rất muốn.” Anh sẽ ngăn cản cô ư, anh sẽ nói cô trở về Triệu Đình Đình của trước đó? Không, kể cả bây giờ Lưu Luân bỏ rơi cô, cô cũng sẽ không bao giờ muốn mình ngây ngốc thêm một lần.

Không khác nào ‘ăn cháo đá bát’, nhưng cô thà mang tiếng phản bội một lần để thực hiện được kế hoạch của mình chứ không vì người đàn ông nào mà thay đổi nữa. Chắc hẳn sự mạnh mẽ, thách thức trong cô đã trỗi dậy, đó là một điềm báo, điềm vui!

Nhận được sự kiên định trong lời nói của Triệu Đình Đình, dù sống với cô trong một thời gian ngắn nhưng anh biết ngay từ khi là Tố Tố, cô đã rất cứng đầu, để thay đổi quyết định của cô là một hành động khó khăn hơn cả leo núi. Nếu là người khác, anh không cần biết. Nhưng đối với Triệu Đình Đình, anh luôn ủng hộ cô từ phía sau.

“Em đẹp lắm, Đình Đình.” Lưu Luân nắm lấy bàn tay nhỏ của Triệu Đình Đình, đưa bàn tay lên giữa không trung, đặt nhẹ nụ hôn ấm lên ngón tay thon gọn.

Khóe môi hơi nhếch, Triệu Đình Đình híp mắt lại nhìn người đàn ông trước mặt đang tôn sùng mình vô điều kiện, liền có cảm giác mình có thể chinh phục được bất kỳ người đàn ông nào.

Sự quyến rũ và tự tin chỉ giữ được cho đến khi hóa đơn thanh toán của salon đến tay hai người. Nhìn dãy số dài liên miên đó đột nhiên hai mắt Triệu Đình Đình xoay vòng vòng. Chỉ là làm một chút, tại sao lại cắt tiền như vậy, cắt cổ khách hàng! Lần sau cô sẽ không đến đây nữa.

Hai người ngồi lên xe, thi thoảng Lưu Luân lại lén nhìn sang Triệu Đình Đình, giống như chỉ vài phút ngắm nhìn diện mạo của cô như vậy là chưa đủ, chỉ muốn dừng lại nhìn Triệu Đình Đình đến khi chán thì thôi, nhưng lại sợ ngắm cả đời mắt vẫn không bị mờ đi mà còn sáng hơn.

“Chúng ta đến khu thương mại đó đi anh.” Triệu Đình Đình chỉ tay vào khu thương mại lớn, một trong những chi nhánh nhỏ nhất của Sở thị ở thành phố này, nơi mà lần đầu tiên cô được hắn đưa đến mua sắm.

“Được.” Lưu Luân trả lời ngay không để ai đó phải đợi lâu.

Tiếng giày cao gót va đập dưới sàn nhà, dáng đi uyển chuyển lại năng động. Không biết từ khi nào Triệu Đình Đình cô đã quen với những đôi giày cao gót này. Chỉ có cảm giác trong tương lai, những đôi giày cao gót này sẽ là bạn đồng hành dài hạn của cô.

Lưu Luân đi phía sau. Vì là đến những nơi như này nên anh sẽ đeo kính râm lại, tránh trường hợp có người nhận ra mình là ai, đem đến phiền phức cho Triệu Đình Đình.

Lướt qua rất nhiều cửa hàng sang chảnh, đắt tiền chứa váy vóc, gấm lụa. Triệu Đình Đình không cần thử chiếc nào, chỉ cần nhìn qua liền biết bản thân mặc đẹp hay không. Chẳng mấy nhân viên đi theo sau cô lại ngày một nhiều hơn vì cần phải bê số đồ nặng nề phía sau mà vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Lưu Luân đi theo sau thi thoảng đưa tay lên miệng cười thầm. Lần đầu tiên anh thấy Triệu Đình Đình tiêu tiền của anh không chớp mắt, trái lại sự không đồng lòng lại là cảm giác vui vẻ kỳ lạ. Bấy lâu nay tiền anh kiếm ra đều không tiêu xài đến, sắp chất thành núi thì có người tiêu hộ, thật tốt quá.

“Cái này gói lại, chiếc váy này nữa. Đây, áo này, quần này, tất cả mau gói lại cho tôi.” Triệu Đình Đình bình thản chĩa từng ngón tay vào các món đồ đắt tiền. Cô không quan trọng thái độ của Lưu Luân, cô biết đối với anh số đồ này không là gì. Đặc biệt có một điều Lưu Luân không hề nghĩ tới, chính là có nợ có trả, sau khi cô thành công hơn trên con đường của mình, số tiền cô trả lại anh cũng không thiếu sót lấy một đồng.

Ra khỏi khu thương mại, đồ của cô đều được nhân viên gói lại giao đến tận nhà. Cô và Lưu Luân chỉ việc ra không tay về.

Phố đã lên đèn, dòng xe cũng đông đúc hơn, Triệu Đình Đình ngồi trong xe, cô chống tay nhìn ra ngoài, muôn vàn sắc màu phản chiếu trong mắt cô, thi thoảng lại hiện lên sự cô quạnh, thiếu vắng.

“Lưu Luân.”

Nghe thấy tiếng gọi của Triệu Đình Đình, Lưu Luân đang lái xe cũng phải nhìn sang một chút, cuối cùng vẫn tập trung nhìn về phía trước lái xe sao cho thật an toàn. “Anh vẫn đang nghe.” Trả lời Triệu Đình Đình, Lưu Luân lại nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.

Cô chớp mắt nhìn tấm kính đang phản chiếu mờ mờ hình bóng của mình, kết hợp bầu trời tối đen cùng đường phố đông đúc. “Anh biết gì không, em rất thích đêm.”

Chất giọng của Triệu Đình Đình đủ làm cho Lưu Luân biết cô đang cảm nhận được gì. Xem ra từ khi sống chung với cô, anh chưa một lần thấy cô cười nhiều, hạnh phúc nhiều. Thay vào đó là những lần thẫn thờ không là chính mình, lời nói của cô lúc đó cũng thật lòng mà khó kiểm soát.

“Anh cũng thích đêm.” Lưu Luân vừa nói vừa xoay vô lăng.

Triệu Đình Đình quay lại nhìn Lưu Luân, chưa đến ba giây cô lại quay đầu về vị trí cũ. Ánh mắt lạnh hơn vì sao đêm. “Có thể lấy một biệt danh khác để hoạt động nghệ thuật không anh? Em, không thích đem tên của mình ra làm một chủ đề bàn tán."

“Đình Đình, cái tên tượng trưng cho sự thanh cao, đẹp đẽ. Dáng mạo tốt lành.” Lưu Luân khẽ cười nhìn qua gương chiếu hậu phía trước. “Chắc hẳn trước khi sinh em ra, bố mẹ của em rất mong muốn em là con trai.”

Triệu Đình Đình kinh ngạc quay phắt sang nhìn Lưu Luân. “Tại sao anh biết?”

Lưu Luân chậm rãi giải thích. “Đình Đình ám chỉ sự mạnh mẽ, nhiều hơn như thế là một hy vọng lớn lao của bố mẹ. Thường thì bố mẹ sẽ đặt một cái tên yểu điệu cho con gái, em là trường hợp đặc biệt. Trong mắt anh, em là một cô gái có một không hai.”

Cho đến thời điểm hiện tại Triệu Đình Đình mới nhận ra, Lưu Luân thật có tầm hiểu biết tối cao, những lời anh giải thích giống hệt với lời mà bố mẹ cô nói. Đơn giản khi họ sinh cô ra đã không muốn sinh thêm đứa bé nào nữa, cô là con một nên từ khi trong bụng mẹ đã được kỳ vọng rất nhiều. Họ vẫn luôn mong muốn cô là con trai.

Nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy cái tên của mình là xấu, trái lại cô luôn biết ơn bởi cái tên mà bố mẹ đã đặt cho mình. Một ngôi sao đẹp đẽ, mang mệnh thổ. Thật tuyệt.

“Lưu Luân, em muốn lấy cái tên Layla để bước chân vào showbiz.” Ngước mắt lên nhìn bầu trời, Triệu Đình Đình cong khóe môi lên thành một đường cong đẹp mắt.

“Màn đêm?” Layla một cái tên bắt nguồn từ ả rập, theo như anh nhớ không nhầm, cái tên tượng trưng cho sự đen tối, u ám, màu đen, đại loại như vậy. Anh không quá ngạc nhiên với cái tên này khi mà cô vừa tự nhận mình rất thích màn đêm, nhưng tự đặt cho mình một cái biệt danh nửa vời như thế…

“Đúng. Lưu Luân, em muốn bản thân mãi là màn đêm, để được ẩn mình trong bóng tối.”
Bình Luận (0)
Comment