Sơn Hà Chẩm

Chương 17

Sở Du đứng bất động trước quan tài, Tào Diễn híp mắt: “Ngươi cho rằng ta thật sự sợ ngươi sao? Thiếu phu nhân, ngươi mở to mắt ra mà xem, quan tài nhà các ngươi bằng gỗ gì, khắc hoa văn gì, lại dùng nước sơn gì?”
 
Sở Du không quay đầu lại, bình tĩnh nói: “Loại gỗ mà công công và các tiểu thúc nhà ta sử dụng, hoa văn chạm khắc, và cả nước sơn đều được sử dụng theo chức tước của bọn họ, không có gì không ổn cả.”
 
“Lời này của thiếu phu nhân sai rồi,” Tào Diễn cười lạnh: “Đám người Vệ Trung thân mang tội, chỉ có thể chôn cất theo quy cách thứ dân, nào có chuyện dùng quan tài như vậy? Người đâu, đi phố đông mua cho ta bảy cỗ quan tài bình thường tới đây. Thiếu phu nhân,” Tào Diễn quay đầu sang, thở dài: “Tào mỗ trời sinh từ bi, hôm nay Vệ phủ suy bại đến mức này, bảy cỗ quan tài đó coi như Tào mỗ tặng Vệ phủ, Thiếu phu nhân không cần cảm ơn.”
 
Vừa nói, Tào Diễn chỉ vào cỗ quan tài kia nói: “Xin Thiếu phu nhân nhường một chút, không nên ngây ngốc ở chỗ này, một khắc cũng không nên đâu.”
 
“Tào đại nhân, Đại Sở ta có luật quy định người mang tội phải chôn cất theo quy cách thứ dân sao?”
 
“Vậy Đại Sở ta lại có luật quy định tội thần được chôn cất như công tước sao?!”
 
Trong lúc nói chuyện, quân lính của Đại Lý Tự chạy tới càng lúc càng nhiều, Tào Diễn không muốn dây dưa thêm với Sở Du nên nói thẳng: “Lôi đám người Vệ Trung ra cho ta!”
 
Vừa nói, Tào Diễn vừa dẫn đầu đám binh lính đi lên, Sở Du đứng trước quan tài Vệ Trung, vẫn không nhúc nhích, binh lính tiến lên mở quan tài, Sở Du giơ tay ấn lên trên, vậy mà không chút sứt mẻ. Binh lính ngẩn người, Tào Diễn tức giận nói: “Sợ cái gì, lôi nàng ta ra!”
 
Binh lính phản ứng lại, tiến tới kéo Sở Du, Sở Du nhoài người lên trên quan tài, cho dù ai tới kéo thì nàng cũng ôm quan tài thật chặt.
 
Nàng làm đúng như lời nàng nói, không phản kháng, không chống trả, nhưng không ai có thể kéo nàng ra, nàng cứ dùng chính thân mình để ngăn cản những binh lính đó. Trời bắt đầu lất phất mưa phùn. Tào Diễn thấy bọn họ mãi chưa kéo được Sở Du ra thì gào ầm lên với những người khác: “Ra tay đi!”
 
Dứt lời, hắn lập tức xông tới chỗ Sở Du, vung một roi lên người nàng.
 
Roi quật vào khiến người Sở Du chảy máu, người bên cạnh kêu lên sợ hãi, mà lúc này, dưới sự thúc giục của Tào Diễn, binh lính xung quanh cũng xông về phía những quan tài khác.
 
Vương Lam là người đầu tiên không nhịn được, nàng ôm bụng lớn nhào về phía quan tài của phu quân mình, khóc thét thành tiếng: “Lục Lang!”
 
“Kéo Lục Thiếu phu nhân về!”
 
Tưởng Thuần quát to: “Bảo vệ Lục Thiếu phu nhân!”
 
“Không được đánh trả!”
 

Sở Du ngẩng đầu lên, cất giọng: “Vệ phủ ta cũng không phải là tội thần mưu phản, tuyệt đối không ra tay với người triều đình. Không ai được phép đánh trả!”
 
Vừa nói, Sở Du quay đầu lại, nhìn chằm chằm Tạ Cửu.
 
Nàng hơi hé miệng, lặp đi lặp lại một cái tên.
 
Tạ thái phó.
 
Tạ thái phó.
 
Tạ Cửu chú ý tới ánh mắt Sở Du, nàng ấy đứng tại chỗ, không nói một lời.
 
Xung quanh là tiếng khóc, là tiếng la, đám binh lính cố gắng muốn mở quan tài, nhưng người Vệ phủ lại xông lên, liều mạng ôm trên quan tài.
 
Bọn họ như lời Sở Du nói, không phản kháng mà chỉ liều mạng bám trên quan tài, bị kéo ra hết lần này tới lần khác rồi lại lần lượt xông lên.
 
“Tam Lang…… Tam Lang chàng đừng sợ……”
 
Trương Hàm không biết võ, cả người nàng ấy úp sấp trên quan tài, nhưng lại bị binh lính kéo ra.
 
Vương Lam bởi vì mang thai nên bị người làm kéo đi, nàng khóc lóc không ngừng, kêu gào muốn tiến lên trước.
 
Tưởng Thuần đối mặt với quan tài, cả người đè chặt quan tài lại, móng tay cũng bấu mạnh trên đó.
 
Mà Sở Du thì nhoài người trên quan tài Vệ Trung, trên lưng là máu tươi đầm đìa.
 
Khắp cả Vệ phủ đều là tiếng kêu rên, tiếng than khóc.
 
Diêu Giác cắn răng, hốc mắt đỏ bừng, cả người nàng ấy run rẩy, muốn làm gì đó nhưng lại không dám tiến lên.
 
Mà Sở Du nhìn chằm chằm Tạ Cửu, vẫn không nhúc nhích, vẻ mặt Tạ Cửu lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại lướt qua một tia sáng.
 
Nàng dường như nhìn thấy ngày mình vừa gả vào Vệ gia, Vệ Nhã ngồi bên cạnh nàng.

 
Vệ Nhã kém nàng hai tuổi, hắn cúi đầu, khẽ nói: “Nghe nói Tạ gia là dòng dõi thư hương trăm năm, có lẽ nàng sẽ thích tên ta, ta tên một chữ Nhã, gọi là Vệ Nhã.”
 
Vừa nói, hắn vừa run rẩy, nắm lấy tay nàng: “Tuy ta nhỏ tuổi hơn nàng nhưng lại rất đáng tin, trước kia ta đã từng gặp nàng, là trong yến tiệc ngày xuân. Khi đó Tứ ca ta còn chưa đón dâu, ta chưa thể đi xin cưới nàng, thế nên ta cứ luôn giục Tứ ca nhanh chóng thành thân, chỉ sợ nàng không chờ ta……”
 
Thiếu niên vừa nói vừa thở phào một cái, ngẩng đầu nhìn về phía nàng: “Cũng may, nàng không gả sớm như vậy.”
 
Khi đó nàng rất ngạc nhiên, lòng người Tạ gia bạc bẽo, nàng chưa từng gặp một thiếu niên đơn thuần đến vậy.
 
Gả cho hắn là kế sách tạm thời, nàng vốn là thứ nữ, có thể gả đến Vệ phủ, cũng coi như khá tốt. Nàng đã chuẩn bị cho việc tái giá nếu hắn không còn từ lâu, nhưng nàng cho rằng đó là mười năm, hoặc là hai mươi năm nữa, chứ chưa bao giờ nghĩ sẽ sớm như vậy.
 
Ngũ Lang……
 
Tạ Cửu nghe tiếng kêu khóc của mọi người xung quanh, cảm giác trong cổ họng có thứ gì đó nhảy lên, nàng siết chặt tay, từ từ nhắm mắt lại. Sau một hồi, nàng dứt khoát xoay người, Diêu Giác kéo nàng lại: “Cô đi đâu?”
 
Tạ Cửu cười khổ một cái: “Đi tìm chết thôi!”
 
Dứt lời, nàng đột nhiên đẩy nàng ấy ra, xoay người chạy vào trong mưa.
 
Diêu Giác đứng tại chỗ, nhìn người Vệ gia chống chọi lại đám quân lính trong màn mưa cách đó không xa, nàng cắn chặt răng, đột nhiên xông vào, giận dữ thét lên: “Tào Diễn, trong lòng ngươi thật sự không có vương pháp sao?!”
 
“Diêu Tứ tiểu thư?”
 
Tào Diễn ngẩng đầu, rất kinh ngạc: “Ta cứ tưởng Tứ tiểu thư là người thông minh chứ?”
 
Diêu Giác không nói lời nào, nàng cắn răng, thở hổn hển, Tào Diễn nhìn nàng, cười khẽ một tiếng: “Ta còn tưởng Diêu tiểu thư cũng có khí phách giống như Thiếu phu nhân? Ngươi nói xem Vệ gia công tử có cái gì tốt, tên Vệ Tứ Lang đó, ta còn nhớ hắn bị cụt ngón tay……”
 
Còn chưa dứt lời, Diêu Giác đã nổi nóng, nàng không kiềm chế được mà lập tức đạp tới, phẫn nộ quát: “Tên khốn kiếp này!”
 
Tào Diễn không ngờ Diêu Giác lại thật sự đạp tới, bị Diêu Giác đạp ngay tại chỗ, hắn lập tức nổi điên, cho người giữ chặt Diêu Giác, giơ tay cho nàng một cái tát. Diêu Giác bị người đè, còn liều mạng giãy giụa, tức giận chửi mắng: “Tên khốn này, ngươi nghĩ ngươi là cái quái gì? Cũng chỉ là con chó chạy theo biểu ca ta……”
 
“Được, được lắm……”

 
Tào Diễn che mặt, gật đầu không ngừng: “Ngươi cứ chờ đấy, ta sẽ mở quan tài trượng phu ngươi đầu tiên.”
 
Dứt lời, Tào Diễn lập tức đi về phía quan tài Vệ Phong, hắn đi vừa nhanh vừa hung hãn, không một ai ngăn cản được, Diêu Giác đỏ mắt gào thét: “Tào Diễn, ngươi dám! Hôm nay ngươi dám động đến một cái đinh trên quan tài Vệ Phong, ta sẽ khiến ngươi thây băm vạn đoạn!”
 
Tiếng nói vừa dứt, Tào Diễn đã hung hăng chém kiếm xuống, quan tài lập tức nứt ra một khe hở, những người khác điên cuồng xông lên, muốn kéo Tào Diễn ra, nhưng Tào Diễn lại giống như kẻ điên, hoàn toàn không thèm để ý có thể chém tới người hay không, mà cứ chém hết nhát này đến nhát khác lên quan tài Vệ Phong. Diêu Giác liều mạng giãy giụa. Sở Du chống người, gian nan đứng dậy, Tưởng Thuần ngẩng đầu lên, nhìn tình hình ở chỗ quan tài Vệ Phong, sau đó nghe thấy tiếng thét kinh hãi của Diêu Giác: “Không được!”, Quan tài cuối cùng không chống đỡ được, vỡ vụn ra.
 
Tấm ván quan tài rơi tan tác, thi thể Vệ Phong lộ ra.
 
Thi thể đã được xử lý bằng cách đặt các hương liệu và thảo dược đặc chế, tuy đã bắt đầu xuất hiện vết lốm đốm nhưng không hề ngửi thấy mùi thối rữa.

 
Tào Diễn cười to, chỉ vào những người khác và nói: “Nhìn đi! Nhìn Vệ Tứ Lang cụt ngón tay bách phát bách trúng trong truyền thuyết đi!”
 
Không một ai lên tiếng, trong nháy mắt quan tài vỡ ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
 
Xung quanh yên tĩnh lại, ai nấy đều nhìn chằm chằm quan tài kia.
 
Nam nhân nằm trong quan tài đã được xử lý qua, hắn mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, máu tươi trên mặt cũng đã được lau sạch, nhưng vẫn có thể thấy được, một bàn tay đã không còn, có thể thấy được trước khi chết, hắn đã phải trải qua sự tàn nhẫn như thế nào.
 
Mà cũng ngay trong khoảnh khắc thi thể lộ ra ngoài, cho dù là binh lính đi theo Tào Diễn tới, lúc này mới nhớ ra người nằm trong quan tài này đã phải trải qua những gì.
 
Bọn họ chết trên chiến trường, cho dù bảy vạn quân bị tiêu diệt là trách nhiệm của bọn họ, nhưng trong lúc những người bọn họ hưởng cuộc sống an yên thoải mái ở kinh thành, thì chính những người này đã tắm mình trong máu tươi nơi sa trường, chiến đấu quên mình để bảo vệ đất nước.
 
Sở Du chống người đứng lên, nhìn thi thể Vệ Phong trên mặt đất, khàn giọng lên tiếng: “Tào đại nhân, thứ ngài mong muốn, rốt cuộc là cái gì?”
 
Diêu Giác khóc lóc tiến lên, bổ nhào vào bên người Vệ Phong, nàng quỳ gối trên mặt đất, nâng tay áo đã mất cánh tay của Vệ Phong lên, gào khóc: “Tay chàng đâu? Tên khốn này, tay chàng đâu?!”
 
Tào Diễn nhìn về phía Sở Du, thấy Sở Du đi từng bước đến chỗ Vệ Phong.
 
“Vệ gia ta, đi theo thiên tử từ khi lập nước, hiện giờ đã qua bốn đời. Từ đường Vệ gia ta có hơn một trăm bài vị, phàm là nam đinh, không một ai là không chết trên chiến trường……”
 
“Hiệ giờ tất cả nam đinh của Vệ gia ta, chỉ còn lại một vị thiếu niên trở về, phần hy sinh này, chẳng lẽ còn không đổi được một lần chôn cất yên ổn cho Vệ gia ta sao?!”
 
Sở Du ngẩng đầu, nhìn về phía ông lão đứng dưới góc tường ở đằng xa.
 
Ông lão mặc đồ đen, chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Sở Du.
 
Tạ Cửu đứng sau lưng ông, che dù cho ông, máu và bùn đất trên người Sở Du trộn lẫn nhau, ánh mắt của tất cả mọi người trong Vệ phủ đều hướng theo Sở Du, nhìn về góc đó, chỉ có Diêu Giác vẫn ôm Vệ Phong, khóc đến xé ruột xé gan.

 
Sở Du nhìn chằm chằm Tạ thái phó, đột nhiên cao giọng: “Thái phó! Thiên tử chi sư, chấn chỉnh kỷ cương quốc pháp, ngài nói cho ta biết, có phải dòng máu trung thành của cả gia tộc, có phải hồn thiêng trăm năm, còn không bằng đám người nịnh hót, bằng mặt không bằng lòng, còn không đổi được một chút huyết mạch duy nhất có thể sống sót, còn không được một cỗ quan tài bình yên xuống mồ sao?”
 
Tạ thái phó không nói gì, chỉ nhìn vào mắt Sở Du.
 
Trong mắt nàng như có ánh sáng, có lửa đỏ, nàng nhìn vào lương tâm con người, tra hỏi nhân tính. Nàng làm u ám kêu gào, làm bóng tối chạy trốn thảm hại.
 
Thấy Tạ thái phó không nói, Sở Du xoay người sang chỗ khác, trên người nàng máu tươi đầm đìa nhưng vẫn mở hai tay ra, nhìn về phía những bá tính đang nhìn nàng.
 
“Năm Nguyên Thuận thứ 31, nước Trần đột ngột đánh biên cảnh, bao vây Càn thành, là Tam công tử Vệ gia Vệ Thành Vân thủ thành. Ông ấy thủ thành khoảng một năm, kiềm chế hai mươi vạn binh lực nước Trần, Đại Sở ta chiến thắng với số thương vong nhỏ nhất, nhưng bốn đứa con của ông ấy đều chết trong nạn đói ở Càn thành.”
 
“Năm Bình Đức thứ hai, Bắc Địch tới xâm phạm, là Tứ công tử Vệ gia dẫn 7000 tinh binh thủ thành, chiến đấu đến khi chỉ còn hai trăm binh lính, chưa từng lui một bước.”
 
“Năm Bình Đức thứ năm……”
 
Sở Du nhắc đến từng người một, chậm rãi đi về phía bá tính.
 
Ánh mắt nàng dừng trên người bá tính, mãi đến cuối cùng, nàng đã khóc thành tiếng.
 
“Năm Bình Đức thứ mười chín, ngày bảy tháng chín, tất cả nam đinh Vệ gia, ngoại trừ Vệ Thất Lang mười bốn tuổi, đều chết trận ở thung lũng Bạch Đế! Trong số đó ——”
 
Sở Du giơ tay, chỉ hướng quan tài Vệ Quân, vì đau đớn mà túm chặt vạt áo trước ngực mình, gào khóc lên: “Bao gồm trượng phu ta, thế tử Trấn Quốc Hầu phủ, Vệ Quân.”
 
“Năm nay chàng mới 24 tuổi, chàng vốn đang ở độ tuổi tươi đẹp nhất. Lẽ ra chàng phải giống như rất nhiều công tử ở Hoa Kinh, làm quan nhập sĩ, hưởng thịnh thế an bình!”
 
“Nhưng chàng không làm vậy, chàng đã xông pha chiến trường, chàng chết ở nơi đó, mà giờ trở về……”
 
Sở Du nhắm mắt lại, xoay người sang chỗ khác, cúi người quỳ lạy về phía Tạ thái phó: “Tạ thái phó…… Ta chỉ cầu chàng được chôn cất yên ổn, ta chỉ cầu một phần công bằng thuộc về Vệ gia, cầu thái phó…… Cho Vệ phủ ta có tôn nghiêm này!”
 
“Thái phó! Thái phó!”
 
Bá tính quỳ xuống, khóc lóc lên tiếng: “Thái phó, giúp Vệ gia một tay đi!”
 
Tạ thái phó đứng trong đám người, bàn tay chắp sau lưng khẽ run rẩy, ông từ từ nhắm mắt lại, siết chặt tay, như làm ra một quyết định trọng đại.
 
“Tào Diễn,” ông khàn giọng lên tiếng: “Quỳ xuống.”

 


Bình Luận (0)
Comment