Sơn Hà Chẩm

Chương 18

Nghe được lời này, Tào Diễn nhíu mày, do dự nói: “Thái phó có ý gì?”
 
“Trước linh hồn trung quân ái quốc, sao có thể dung túng cho ngươi làm càn?!”
 
Tạ thái phó đột nhiên cao giọng: “Tào Diễn, chưa nói hiện giờ Vệ gia chưa bị kết tội, mà cho dù Vệ gia bị kết tội, thì cũng là nhà có bốn đời tam công, chỉ cần bệ hạ chưa tước tước vị của Vệ gia thì hắn vẫn là Trấn Quốc Hầu phủ, ngươi chỉ là một quan thừa nhỏ bé ở Đại Lý Tự, sao dám làm càn như thế?! Lễ nghi là uy nghiêm thiên tử, hay là ngươi đến cả thiên tử cũng không coi ra gì?!”
 
Nghe vậy, sắc mặt Tào Diễn thay đổi rất lớn.
 
Nếu lời này do đám người Sở Du nói ra, với Tào Diễn mà nói thì không đau không ngứa. Bởi vì hắn biết, hiện giờ mọi người đều tránh Vệ gia, nào có chuyện dám nhắc đến trước mặt thiên tử?
 
Hiện giờ Hoàng đế có tính khí gì? Ông ta thích một thần tử, có thể dung túng đến mức nào thì không ai biết, nhưng khi ông ta đã chán ghét một thần tử thì sẽ không nghe nổi nửa câu khen ngợi người đó. Năm đó Cố gia cũng coi như gia tộc lớn, cũng chỉ nói đỡ Tần Vương một câu mà đã rơi xuống nông nỗi nào?
 
Tào Diễn dám làm loạn như vậy, cũng vì chắc chắn hiện giờ trong triều không có ai dám đứng ra nói giúp Vệ gia, càng chắc chắn thái độ hiện giờ của Hoàng đế đối với Vệ gia.
 
Nhưng Tạ thái phó là thầy của thiên tử, luôn được Hoàng đế coi trọng. Lần này ông ra mặt vì Vệ gia, Tào Diễn lập tức phải cân nhắc một hai.
 
Chưa nói không thể chọc đến Tạ thái phó, mà cho dù chọc đến, Tạ thái phó trước nay có được thánh tâm, giờ ông bằng lòng ra mặt, vậy cũng không thể đoán được rốt cuộc bệ hạ có ý tứ gì.
 
Nhất thời trong lòng Tào Diễn xoay chuyển trăm vòng, một lúc lâu sau, hắn cười một tiếng rồi nói: “Thái phó nói phải, là tại hạ lỗ mãng. Tại hạ tuân theo lễ pháp, nhất thời hiểu sai ý nghĩa của lễ pháp, mong đại nhân và Thiếu phu nhân không chê trách.”
 
Vừa nói, Tào Diễn vừa thu roi lại, cung kính vái chào Sở Du và nói: “Tào mỗ nhận lỗi với Thiếu phu nhân và Vệ gia.”
 
Trên mặt hắn mang nét cười, dáng vẻ đầy chân thành. Sở Du được Tưởng Thuần nâng lên, nàng không nhìn Tào Diễn mà lập tức đi tới chỗ Tạ thái phó rồi nói: “Thái phó vào bên trong ngồi đi.”
 

Tạ thái phó nhìn những quan tài còn đặt bên ngoài, bình tĩnh nói: “Để mấy người Trấn Quốc Công về nhà trước đã.”
 
Sở Du gật đầu, giơ tay lên, quản gia lập tức chỉ huy người nâng quan tài vào, Tào Diễn liếc mắt nhìn cảnh tượng này một cái, sau khi tiến lên chào Tạ thái phó thì lập tức dẫn người đi.
 
Chờ đến khi quan tài đều được đặt vào linh đường, lúc này bá tính mới tản đi, Sở Du quay đầu nhìn Tạ thái phó, hơi khom người, giơ tay nói: “Thái phó, mời.”
 
Tạ thái phó gật đầu, đi theo Sở Du vào Vệ phủ.
 
Tạ Cửu vẫn luôn đi theo sau Tạ thái phó, che dù cho ông, vào đến sân nhà, Tạ thái phó chậm rãi mở miệng: “Lúc Tạ Cửu về phủ tìm ta, ta cứ tưởng con bé tới xin ta giúp nó.”
 
Nghe được lời này, tay Tạ Cửu khẽ run lên, nàng rũ mắt, che lại hoảng loạn trong lòng. Tạ thái phó thoáng nhìn nàng một cái, trong mắt không có trách móc, mà chỉ nói: “Từ trước đến nay con bé luôn là người giỏi tính toán cho mình, hôm nay khiến ta rất kinh ngạc, cũng không biết Thiếu phu làm thế nào mà lay động được nha đầu này?”
 
Sở Du giơ tay đẩy nhánh cây chắn trước người Tạ thái phó ra, giọng nói vững vàng: “Người đều có tâm, Ngũ Thiếu phu nhân vốn cũng là người có khí phách, đẩy hết mây mù thấy được chân tâm, không cần tại hạ nhiều lời.”
 
Trong lúc nói chuyện, ba người đi vào sảnh chính. Cởi giày bước lên hành lang dài, sau khi vào trong sảnh, Sở Du mời Tạ thái phó ngồi, sau đó nói với Tạ thái phó: “Thái phó chờ một lát, thiếp thân rửa mặt chải đầu qua rồi sẽ tới ngay.”
 
Giờ phút này trên người Sở Du toàn là nước bùn và máu, chẳng qua thái độ của nàng quá bình tĩnh mới khiến người ta không để ý tới chỗ thảm hại trên người, hoàn toàn không phát hiện thì ra người này đã có bộ dạng như vậy từ lâu.
 
Tạ thái phó gật đầu, giơ tay ý bảo Sở Du cứ tùy ý. Sau khi Sở Du về phòng thay một bộ đồ trắng, đến khi trở lại, lúc này trong sảnh chỉ còn lại Tạ thái phó, những người khác đã bị Tạ thái phó cho lui xuống, chỉ có Tưởng Thuần đứng ở cửa, nhưng cũng không tiến vào.
 
Tạ thái phó đang uống trà, mưa thu chất chứa, hơi nóng của trà bốc lên ngưng tụ trong không khí, che lấp khuôn mặt Tạ thái phó.
 
Trông ông ấy đã gần 70 tuổi, đã đi qua quá nửa cuộc đời nhưng vì chăm sóc thích hợp mà thân hình mảnh khảnh thon dài, phong thái phi phàm, cũng không có cảm giác là người già yếu.
 
Sở Du ngồi quỳ đối diện Tạ thái phó, bưng trà cho ông. Tạ thái phó nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: “Thiếu phu nhân gả đến Vệ phủ, hình như cũng chưa từng gặp mặt thế tử?”

 
Sở Du nghe lời này, lập tức biết Tạ thái phó đã tỉnh táo lại.
 
Nàng xung đột với Tào Diễn, ra vẻ thảm hại như vậy chính là để Tạ Cửu dẫn Tạ thái phó đến. Mà sau khi Tạ Cửu dẫn Tạ thái phó đến, một phen khóc lóc kể lể hùng hồn kia của nàng, cũng chỉ vì kích thích cảm xúc của người này, làm ông ấy không nhịn được phải ra tay.
 
Đời trước, Tạ thái phó là người duy nhất công khai đứng ra trong chuyện của Vệ gia. Ông là thầy của thiên tử, năm đó Vệ Trung là thư đồng của thiên tử, ông ấy cũng xem như thầy của Vệ Trung. Tính cách của ông ấy không quá giống với người Tạ gia, nếu nói người Tạ gia ích kỷ chỉ lo tự bảo vệ mình, thì Tạ thái phó chính là một người khác biệt trong Tạ gia, cho dù sống đến từng tuổi này thì vẫn có một trái tim tràn đầy nhiệt huyết.
 
Chỉ là đời trước thời điểm Tạ thái phó lên tiếng quá muộn, khi đó Vệ Uẩn đã ở trong thiên lao một thời gian. Trong thiên lao đó, đa số là hạng người xấu xa như Tào Diễn. Năm đó Vệ gia có rất nhiều kẻ thù, Vệ Uẩn bị nhốt trong thiên lao, không ngày nào là không bị tra tấn hành hạ.
 
Vì thế Sở Du cố ý yếu thế là muốn kích thích Tạ thái phó một chút, để ông nhìn thấy cảnh tượng thê thảm hiện giờ của nhà người đã từng là học trò tâm đắc của mình, hơn nữa một chút lương tâm trong lòng Tạ thái phó, cùng với sự hiểu biết của ông đối với Hoàng đế, Tạ thái phó có đến tám chín phần sẽ ra tay.
 
Tâm tư Sở Du xoay chuyển rất nhanh, vì thế nàng thản nhiên cười nói: “Đã gặp qua một lần, tình cảm cũng xem như khá tốt.”
 
Tạ thái phó hừ lạnh một tiếng: “Thiếu phu nhân tính toán hay lắm.”
 
“Nếu thái phó vô tâm thì sao thiếp thân có thể tính toán đến thái phó được?”
 
Ánh mắt Sở Du nhìn về phía Tạ thái phó: “Trong lòng Thánh Thượng có ý gì, chẳng lẽ thái phó không rõ sao?”
 
Nghe được lời này, Tạ thái phó im lặng không nói, Sở Du đã chắc chắn, đối với hoàng đế mà nói, quả nhiên, ông ta cũng không muốn đuổi tận giết tuyệt Vệ gia.
 
Cũng đúng thôi, nếu phải diệt sạch Vệ gia thì đời trước sẽ không giữ lại một Vệ Uẩn.
 
Nhưng không muốn giết, mà trên mặt lại thể hiện sự tức giận với Vệ gia, vậy là tại sao? Có chuyện gì mà Hoàng đế không dám để người khác biết ông ta định buông tha Vệ gia?

 
Sở Du nghiêm túc suy tư, trên mặt lại là vẻ đã biết rõ hoàn toàn, nàng cúi đầu rót trà cho mình, trong lòng đã có dự tính mà nói: “Bệ hạ muốn tìm người cõng lấy tội danh này, trong lòng chẳng lẽ không có nửa phần áy náy sao? Bảy vạn tinh binh, bảy vị lương tướng…”
 
“Cô…” Nghe được lời này, Tạ thái phó lộ ra biểu cảm kinh hãi, nhưng ông kiềm chế rất nhanh, hơi khẩn trương nói: “Cô đã biết cái gì?”
 
“Thiếp thân không biết gì hết.” Sở Du cười nhạt, nhưng nhìn thấy nụ cười này, Tạ thái phó lại tuyệt đối không chịu tin nàng thật sự không biết gì cả. Tạ thái phó nhíu mày, nhìn Sở Du bưng trà đưa mình: “Thái phó, ngài thích đánh cược không?”
 
Tạ thái phó không nhận trà, ông nhìn chằm chằm vào mắt Sở Du. Ánh mắt Sở Du vẫn luôn như thế, bình tĩnh ung dung, không có một chút hoang mang sợ hãi. Ngay từ khi ông gặp nàng, người này rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ tuổi nhưng đã thể hiện ra một loại bình tĩnh vượt quá lứa tuổi của mình nên có.
 
Nhìn ánh mắt tìm tòi cảnh giác của Tạ thái phó, hai tay Sở Du nâng chén trà, đặt trước mặt Tạ thái phó, tiếp tục nói: “Hiện giờ Vệ gia, chính là một trận đánh cược của triều đình. Hiện giờ đa số mọi người đều đặt cược ở bên kia, không có ai chịu đặt cửa Vệ phủ, nhưng nếu có người đặt cửa Vệ phủ, đó chính là người độc chiếm tất cả tiền lời.”
 
“Thái phó,” vẻ mặt Sở Du trở nên nghiêm túc: “Nếu lần này có thể cứu Thất Lang ra tù, Vệ gia ta có thể hứa với Thái phó rằng, nếu sau này có xảy ra bất kỳ chuyện gì, Vệ gia có thể nhượng bộ vô điều kiện một lần.”
 
Tạ thái phó không lên tiếng, như thể vẫn đang suy nghĩ. Sở Du tiếp tục nói: “Nếu Thái phó đánh cược thắng, thứ nhận được, chính là thánh tâm, là Vệ phủ - một đồng minh tuyệt đối đáng tin cậy. Mà nếu thái phó thua, thái phó là thầy của bệ hạ, lấy tính tình của bệ hạ, cũng sẽ không làm gì với ngài, không phải sao?”
 
Nét mặt Tạ thái phó hơi dao động, Sở Du nhìn chằm chằm ông, ngữ điệu rất vội vàng: “Thái phó, trận đặt cược lớn này, chỉ có lời chứ không lỗ.”
 
Nghe được lời này, Tạ thái phó cười một tiếng.
 
“Đại nữ nhi Sở gia,” ông ngước mắt nhìn nàng: “Cô và Vệ thế tử cũng không có tình cảm gì nhiều, tại sao phải làm đến mức này?”
 
“Vì lương tâm.” Sở Du bình tĩnh mở miệng, trong giọng nói lại mang theo sự kiên định không thể đảo ngược.
 
“Trên đời này luôn có người phải hy sinh, người hy sinh là anh hùng. Ta không thể trở thành anh hùng, vậy ít nhất ta phải bảo vệ những vị anh hùng này, để không mất đi khí phách.”
 
“Ta chưa bao giờ trách Tạ Cửu hoặc người khác,” đề tài của nàng chợt rẽ sang những người khác, Tạ thái phó rất kinh ngạc, Sở Du nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Tất cả người bình thường trên cõi đời này đều có tấm lòng lương thiện, nhưng cũng có xu lợi tị hại*. Tạ Cửu, Diêu Giác, Trương Hàm, Vương Lam, lựa chọn của các nàng ấy không sai, họ chỉ là những người bình thường.”
 
* Hướng về những thứ có lợi, tránh những thứ xấu, bất lợi cho mình
 

“Nhưng có người hy sinh làm anh hùng, có người làm người bình thường, vậy đương nhiên phải có người xen vào giữa anh hùng và người bình thường. Đi theo bước chân anh hùng đầy kính trọng, coi đó là niềm tin, giữ gìn nó, bảo tồn nó.”
 
“Con đường này rất khổ.” Tạ thái phó có chút thương tiếc. Sở Du không chút để ý nói: “Nhưng dù sao cũng phải có người đi.”
 
Dù sao cũng phải có người hy sinh, dù sao cũng phải có người trả giá.
 
Làm một người bình thường cũng không phải tội lỗi, nhưng người trả giá càng nhiều hơn nên được kính trọng.
 
Tạ thái phó lẳng lặng nhìn Sở Du, một lúc lâu sau, ông bưng chén trà Sở Du đưa, nhấp một ngụm.
 
“Chờ một lát rồi đi ôm linh vị của Vệ gia ở từ đường đến quỳ trước cửa cung. Vệ Uẩn không ra thì các người cứ quỳ.”
 
Sở Du gật đầu một cái, thấy Tạ thái phó chậm rãi đứng lên, nàng nhíu mày nói: “Còn gì nữa không ạ?”
 
“Còn lại có ta.”
 
Tạ thái phó thở dài một cái, hơi thương xót nói: “Thiếu phu nhân, bệ hạ cũng không phải tâm địa sắt đá như cô suy nghĩ. Vệ Trung thời niên thiếu là thư đồng, rồi đến bạn quân, sau đó lại bảo vệ quốc gia, bảo vệ Hoàng đế cả đời, bệ hạ......”
 
Ông không nói hết, cuối cùng chỉ lắc đầu, giấu tất cả lời nói vào màn mưa thu.
 
Nhưng mà nói đến đây, Sở Du cũng hiểu được ý Tạ thái phó. Nàng lui một bước, cong lưng, vái chào thật sâu, chân thành nói: “Sở Du thay Vệ gia cảm tạ thái phó.”
 
Tạ thái phó gật đầu, đi ra ngoài, đi được vài bước, ông đột nhiên dừng chân lại, nhìn Sở Du.
 
Ông lẳng lặng nhìn một hồi mới gật đầu nói: “Tuy là nữ tử, nhưng Đại Sở có người trẻ tuổi như cô, ta rất yên tâm.”
 
Sở Du hơi sửng sốt, Tạ thái phó đã xoay người lại, đi vào trong gió mưa.

 


Bình Luận (0)
Comment