Sơn Hà Chẩm

Chương 22

Sở Du lặng lẽ nhìn nàng ấy.
 
Lần đầu tiên nhìn thấy Tạ Cửu, nàng đối với Tạ Cửu không thể nói là thích. Nhưng bây giờ nhìn Tạ Cửu, trong lòng lại dâng lên rất nhiều cảm xúc.
 
Đời trước Tạ Cửu rời đi vội vã, có lẽ là biết, càng ở lâu sẽ càng phải đối mặt với hiện thực máu tươi đầm đìa này, cũng càng dễ đau lòng hơn.
 
Nếu không tiếp xúc qua lại nhiều với một người, sẽ không thể nói về thiện và ác.
 
Sở Du nhìn Tạ Cửu lặng lẽ nhìn Vệ Nhã một hồi, sau đó từ từ xoay đầu lại: “Cô có biết hiện giờ Thái Tử và Lục hoàng tử đều đang tranh giành ngôi vị Hoàng đế không?”
 
Mẹ đẻ Thái Tử xuất thân Diêu gia, mà mẹ đẻ Lục hoàng tử xuất thân đại tộc Vương thị, là danh môn quý nữ chân chính.
 
Sở Du không rõ tại sao Tạ Cửu đột nhiên nói tới cái này, nhưng cũng biết, theo tính tình Tạ Cửu, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ nói gì đó. Vì thế nàng lặng im không nói, kiên nhẫn nghe.
 
Tay Tạ Cửu lướt qua quan tài, bình tĩnh lên tiếng: “Bệ hạ ủng hộ Diêu gia thành quý tộc mới, lập nữ nhi Diêu thị làm Hoàng Hậu, con trai làm Thái Tử, mục đích là để cân nhắc. Lục hoàng tử đại biểu cho thị tộc, còn Diêu gia là một cây đao của Hoàng đế. Nhưng giao địa vị tôn quý của một đất nước cho một cây đao, có thích hợp không?”
 
“Vấn đề này,” Sở Du suy tư: “Hẳn là suy nghĩ của văn võ cả triều.”
 
“Vậy Thái Tử đương nhiên cũng sẽ nghĩ như vậy.” Tạ Cửu rũ mắt: “Hai năm trước, Vương thị và Diêu thị tranh đất Hà Tây, bệ hạ để công công* tham mưu lựa chọn, Thái Tử từng suốt đêm tới Vệ phủ, đêm đó hình như bọn họ đã xảy ra tranh chấp rất lớn, Thái Tử đi ngay trong đêm.”
 
* Đang nói đến cha chồng của Tạ Cửu, tức Vệ Trung

 
“Sau đó đất Hà Tây thuộc về Vương thị.” Sở Du như hiểu ra gì đó, Tạ Cửu gật đầu một cái, ánh mắt mang theo sắc lạnh: “Lần này Thái Tử là giám quân, Diêu Dũng cũng ở trên chiến trường. Nếu việc này do Thái Tử đứng giữa cản trở, cô có thể nghĩ được cách đối phó không?”
 
Sở Du không lên tiếng.
 
Đời trước, cuối cùng người đăng cơ không phải Thái Tử, cũng không phải Lục hoàng tử, mà là Thập Tam hoàng tử hiện giờ mới 2 tuổi.
 
Năm đó sau khi Lục hoàng tử đăng cơ, Vệ Uẩn trực tiếp dẫn người tiến vào hoàng thành, nội ứng ngoại hợp với Cố Sở Sinh, chém Lục hoàng tử dưới kiếm, sau đó phò tá ấu tử của Hoàng Hậu đăng cơ. Từ đó Cố Sở Sinh và Vệ Uẩn một văn một võ, đấu trí đấu dũng đến khi nàng chết.
 
Nàng không biết sau khi chết như thế nào, nhưng nàng lại biết, trước khi nàng chết, Thái Tử đã chết từ lâu. Mà sở dĩ Thái Tử chết, lại không thoát được quan hệ với một người ——
 
Trưởng công chúa, Lý Xuân Hoa.
 
Hôm nay nàng đã đi bái kiến bà ấy. Bà là trưởng tỷ của đương kim Thánh Thượng, lớn lên bên Thánh Thượng, vô cùng tình nghĩa. Bà nắm rõ thánh tâm, đương thời không ai theo kịp. Bà thủ tiết khi còn trẻ, dưới gối chỉ có một nữ nhi, sau khi thủ tiết, bà nuôi rất nhiều trai lơ, sống hoang đường, phóng đãng qua ngày.
 
Đời trước, Lý Xuân Hoa gả nữ nhi duy nhất của mình là Lý Nguyệt Vãn cho Thái Tử, yêu cầu Thái Tử toàn tâm toàn ý với nữ nhi mình, Thái Tử đồng ý, nhưng vẫn mua vui bên ngoài, khi Lý Nguyệt Vãn mang thai đã phát hiện, vì kích động nên sinh non, cuối cùng khó sinh mà chết. Lý Xuân Hoa giận dữ gia nhập phe cánh Lục hoàng tử, từ đó toàn tâm toàn ý đối nghịch Thái Tử.
 
Hiện giờ Thái tử vừa đính thân với Lý Nguyệt Vãn, Lý Xuân Hoa còn chưa biết những chuyện hoang đường của Thái Tử, nếu bà ấy biết thì sao?
 
Sở Du suy nghĩ —— dựa theo tính tình yêu nữ nhi như mạng của Lý Xuân Hoa, nếu biết Thái Tử làm những chuyện đó ở bên ngoài thì còn tử tế được sao?
 
Là người thì sẽ lập tức nổi giận, nhưng dù sao cũng phải tìm cái cớ để nổi giận, lúc này nếu chuyện của Vệ gia rơi vào tay Lý Xuân Hoa, vậy tất cả mọi chuyện có thể êm đẹp.

 
Sở Du nghĩ thông thì thở phào một cái, nói với Tạ Cửu: “Ta hiểu rồi, cảm ơn cô.”
 
Tạ Cửu nhìn biểu cảm của Sở Du thì biết là nàng tìm được biện pháp rồi, nàng ấy gật đầu, cũng không nhiều lời, ánh mắt dừng trên quan tài Vệ Nhã, sau một hồi, nàng khàn giọng nói: “Ta đi rồi, sẽ không trở lại nữa. Lúc chàng còn sống, ta đã cố hết sức đối tốt với chàng, giờ chàng chết rồi, ta cũng không có gì tiếc nuối. Kiếp sau……”
 
Nàng siết chặt nắm tay, khẽ run rẩy: “Hai ta lại làm phu thê.”
 
Nói xong, nàng đột nhiên xoay người, chạy ra bên ngoài.
 
Nàng sinh ra đã lạnh nhạt ích kỷ —— Tạ Cửu tự nói với mình —— làm những thứ này vì Vệ Nhã, đã là những gì nhiều nhất nàng có thể cho.
 
Nhìn bóng lưng Tạ Cửu rời đi, Sở Du không nhịn được mà gọi nàng ấy lại: “Tạ Cửu!”
 
Tạ Cửu dừng bước, xoay người lại, ánh trăng chiếu lên bộ đồ trắng trên người nàng ấy, hai tay Sở Du nắm lại trong tay áo, nhẹ nhàng cười: “Cô nương, nàng thật là xinh đẹp.”
 
Tạ Cửu hơi sững sờ, một lát sau, nàng mỉm cười mà nước mắt rưng rưng.
 
“Phải,” giọng nầng trong trẻo: “Phu quân ta cũng từng nói như vậy.”
 
“Đi bình an.” Sở Du gật đầu một cái, trong mắt tràn đầy nghiêm túc, Tạ Cửu khẽ cười: “Yên tâm, cả đời ta, nhất định sẽ tốt hơn cô.”
 

“Cũng chưa chắc đâu.” Sở Du mỉm cười dựa cây cột trên hành lang, nét mặt phóng đãng phong lưu, giống như cậu ấm nhà nào đó, trong mắt đều là dịu dàng mềm mại: “Nàng có tin không, cả đời này, cả ta và nàng đều sẽ sống thật tốt.”
 
Tạ Cửu không lên tiếng, lặng lẽ nhìn Sở Du.
 
Sự an ủi của nữ tử này dịu dàng, thầm lặng nhưng lại chứa đầy sức mạnh. Tạ Cửu vốn cũng là người nhạy cảm, nàng nhạy cảm với thói xấu của người khác, lại càng nhạy cảm với ý tốt của người khác.
 
Vì thế nàng gật đầu một cái, lại nói: “Cảm ơn.”
 
Sở Du trông đến nửa đêm, sang ngày hôm sau, nàng mở mắt ra, đã nhanh chóng gọi người tới.
 
Sở Du vẫn nhớ rõ tình nhân của Thái Tử khiến Lý Nguyệt Vãn khó sinh vào năm đó —— không thể không nhớ được, chưa kể đến Cố Sở Sinh để nàng điều tra chuyện này, huống chi, vị tình nhân đó quả thật quá mức kinh thế hãi tục. Vị tình nhân đó là đường tỷ cùng họ của Thái Tử, nữ nhi của Thanh Hà Vương, vị đó lớn hơn Thái tử khoảng 12 tuổi, cũng chính là Vân Lan Quận chúa ở góa từ lâu.
 
Từ khi Thái tử 16 tuổi đã gian díu với Vân Lan Quận chúa, thứ tình cảm trái luân thường đạo lý này kéo dài hơn 10 năm, không thể nói là không sâu đậm. Sở Du tính toán thời gian, hiện giờ chính là năm thứ bảy Thái Tử và Vân Lan Quận chúa qua lại, Sở Du suy tư một lát, lập tức lệnh người tìm quản gia tới.
 
“Có phải Vệ gia có một tiểu viện ở bên cạnh phủ Vân Lan Quận chúa không?”
 
Nàng mở miệng dò hỏi. Quản gia ngẩn người, nhưng đã nhanh chóng phản ứng lại, vội nói: “Đúng vậy, nhưng ở tận ngoại thành, đường xá rất xa xôi……”
 
Sở Du gật đầu, không cảm thấy kỳ lạ mà lại căn dặn: “Đi lấy chút hương hoàn trong kho, đốt một đống lửa cạnh bức tường ở tiểu viện gần phủ Quận chúa nhất, sau đó ném hương hoàn vào trong lửa, đốt cả ngày lẫn đêm.”
 
Quản gia tuy không hiểu Sở Du đang nói gì nhưng vẫn gật đầu, trịnh trọng nói: “Tiểu nhân đã biết.”
 
“Lại tìm một tên ăn mày để truyền tin đến phủ Thái Tử, đừng nói cho tên ăn mày đó biết ông là ai, cứ để hắn đưa một phong thư là được.”
 
Vừa nói, Sở Du lập tức đi tìm giấy bút, sau đó phỏng theo nét chữ của Vân Lan Quận chúa viết một phong thư tình:
 

Một dãy núi, hai dãy núi, núi cao sông dài người không ở, tương tư đến mức lá phong tàn.
 
Những năm gả cho Cố Sở Sinh, Sở Du học được rất nhiều thứ, một trong số đó chính là giả chữ người khác.
 
Nàng cho người giao thư cho tên ăn mày để đưa đến phủ Thái Tử, người của phủ Thái Tử vừa nghe là một nữ tử xinh đẹp gửi tới thì lập tức trình lên.
 
Mà Sở Du thì xông hương hoàn, sau đó mang theo rất nhiều vàng bạc, lại tới phủ Trưởng công chúa một lần nữa.
 
Nhìn số lượng vàng bạc, Lý Xuân Hoa cuối cùng cũng đồng ý gặp Sở Du.
 
Sở Du mặc đồ trắng, dịu dàng bái Lý Xuân Hoa một cái. Mùi hương hoàn nồng nặc, Lý Xuân Hoa lập tức chú ý tới mùi này, lại cười nói: “Trên người Vệ Thiếu phu nhân xông hương gì vậy, thật là đặc biệt.”
 
“Là hương Thập Nhật* (10 ngày) ạ.” Sở Du đứng dậy, bưng lễ vật lên, hai tay nâng lễ vật, đi tới trước mặt Lý Xuân Hoa, lại cười nói: “Mùi hương này nồng nàn, sau khi dính vào lưu hương những 10 ngày, là do Vệ phủ đặc chế. Ngày thường không hay dùng, chỉ là hiện giờ ta muốn tu sửa biệt viện ở ngoại ô làm từ đường nên cho người đốt hương ở biệt viện trước, cứ vậy mà tùy tiện mang theo mùi tới đây, khiến Trưởng công chúa chê cười rồi.”
 
Lý Xuân Hoa thấy bạc thì rất cho thể diện, trái lại cũng không nói gì nhiều, chỉ nói: “Biệt viện ở ngoại ô, chính là tòa nhà ở ngay bên cạnh phủ Vân Lan Quận chúa à? Dạo trước có một năm xuân yến được tổ chức ở đó.”
 
Vừa nói, có vẻ như bà ấy cũng không muốn chủ đề câu chuyện dây dưa quá nhiều tới Vệ gia, tiếp tục nói: “Vân Lan trước giờ không quá thích mùi hương, cô xông hướng như vậy, sợ là Vân Lan sẽ cực kỳ buồn bực.”
 
“Thật ra cũng không phải,” Sở Du cười cong mắt: “Nữ tử đều thích tất cả những thứ tốt đẹp, mùi của loại hương này, có lẽ quận chúa còn rất thích ấy chứ?”
 
“Nàng ấy còn hỏi xin ta mấy viên hương hoàn, chắc là sau này muốn dùng.”
 
Sở Du đỡ Lý Xuân Hoa, như thể đang nói một chuyện không quan trọng: “Có lẽ Vân Lan quận chúa đang tìm trượng phu đấy ạ. Dù sao không phải ai cũng có thể ở vậy cả đời.”

 


Bình Luận (0)
Comment