Sơn Hà Chẩm

Chương 23

Nghe được lời này, Trưởng công chúa liếc mắt đánh giá Sở Du một cái.
 
Trưởng công chúa đương nhiên là biết lý do Sở Du tới thăm, bà cho nàng đi vào, dĩ nhiên là trong lòng cũng có tính toán, bà đi dạo trong sân với Sở Du, chậm rãi nói: “Vệ Thiếu phu nhân nghĩ thoáng thì tốt, dẫu sao đời người còn dài. Cô ầm ĩ ở Vệ phủ lần đó, cũng coi như có thanh danh tốt, sau này không cần lo lắng nữa, với tính cách và dung mạo này của Vệ Thiếu phu nhân, con đường tương lai sẽ không quá khó khăn.”
 
Nhắc tới tính cách và dung mạo của một nữ tử, con đường đó dĩ nhiên là chỉ việc xuất giá sinh con. Sở Du hiểu, lời này của Trưởng công chúa không chỉ là đang động viên nàng, mà còn là để nhắc nhở nàng, nàng đã lo chuyện của Vệ gia đủ nhiều rồi, đã được lợi ích thì phải biết dừng lại đúng lúc, có chừng có mực.
 
Nhìn từ thái độ của Tạ Thái phó, trong chuyện này bệ hạ còn đang do dự, đối với Trưởng công chúa mà nói, đi châm ngòi thổi gió và đề xuất ý kiến với một bệ hạ còn đang do dự cũng không phải việc khó, nhưng sở dĩ Trưởng công chúa do dự, đơn giản là vì việc này có liên quan đến Thái Tử.
 
Hiện giờ nữ nhi duy nhất của bà đang bàn bạc hôn sự với Thái Tử, bà không thể nào đối nghịch với Thái Tử. Chẳng qua là Sở Du đưa lễ vật quá lớn, khiến người ta thực sự động lòng, mà bà lại không đành lòng dứt bỏ, liều chết muốn đi, đành gặp Sở Du một lần, nhìn xem Sở Du có yêu cầu khác hay không, chỉ cần không đối đầu với con rể tương lai thì mọi chuyện đều dễ nói.
 
Ví dụ như —— tìm một hôn phu tốt.
 
Bà khuyên nhủ Sở Du, Sở Du cười cười, lại nói: “Ta có A Quân là đủ rồi, ngược lại cũng không nghĩ gì nhiều. Vệ phủ hiện giờ còn có tiểu thúc Vệ Uẩn và năm đứa nhỏ, năm nay tiểu thúc mới mười bốn, ta không yên lòng, cũng không nghĩ được quá nhiều.”
 
Sở Du thở dài một tiếng: “Ta cũng không vòng vo với Trưởng công chúa nữa, chắc Trưởng công chúa cũng hiểu ý ta, nếu Trưởng công chúa đồng ý, thứ A Du hứa, sẽ được đưa đến phủ Trưởng công chúa ngay lập tức. Nếu không đồng ý cũng không sao, là số mệnh Vệ gia phải như thế.”
 
Trưởng công chúa lộ vẻ mặt khó xử, đang định mở miệng, Sở Du đã giơ tay ngắt lời Trưởng công chúa: “Điện hạ không cần trả lời ta ngay lúc này đâu, điện hạ cứ suy nghĩ thật kỹ đi,” vừa nói, Sở Du nhìn chằm chằm bà, nghiêm túc nói: “Nghĩ kỹ, suy nghĩ rõ ràng, xong điện hạ lại cho người triệu ta.”
 
Trưởng công chúa bị nét mặt trịnh trọng của Sở Du làm cho ngây người, Sở Du cũng nhân lúc này cáo lui, trở về phủ.
 
Nàng đã làm được hơn nửa những việc phải làm, tâm trạng dĩ nhiên là thoải mái hơn không ít. Đang để người chuẩn bị đồ đạc để đến thiên lao gặp Vệ Uẩn một lần nữa thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, lại là mẫu thân nàng dẫn theo Sở Cẩm tới.
 
Sở Du nhíu mày, dựa theo trí nhớ của nàng đối với mẫu thân mình, vào thời điểm này tuyệt đối sẽ không phải là một trải nghiệm thú vị.
 
Nhưng người đã tới, về tình về lý nàng cũng không thể nào chặn mẫu thân mình ở ngoài cửa, vì thế chỉ có thể cho người mời vào.
 
Tạ Vận dẫn Sở Cẩm vội vội vàng vàng tiến vào, Sở Du đứng lên đón, mỉm cười nắm lấy tay Tạ Vận nói: “Sao mẫu thân tới ạ?”
 
Tạ Vận sững người, trong trí nhớ, nữ nhi này luôn liều lĩnh hấp tấp, lúc vui vẻ sẽ cười sang sảng như nam nhi, lúc không vui cũng là muốn nổi giận thì nổi giận, muốn mắng chửi thì mắng chửi, nóng nảy vung roi cũng không có gì lạ. Nhưng hiện giờ Sở Du lại đúng như một vị phu nhân của gia tộc lớn, rõ ràng không phấn chấn, nhưng vẫn có thể mỉm cười đứng dậy, nắm lấy tay bà, bình tĩnh hỏi một câu —— Sao mẫu thân tới đây?
 
Phát hiện nữ nhi thay đổi, Tạ Vận lập tức đỏ mắt, bà nắm tay Sở Du, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng thể nói thành lời, qua một lúc lâu, bà mới khàn giọng nói một câu: “Con chịu khổ……”
 
Sở Du không lên tiếng.
 
Nàng vốn không có kiên nhẫn tiếp đón Tạ Vận, nhưng trong khoảnh khắc Tạ Vận nói lời này, nàng bỗng nhiên hiểu được ——
 
Tạ Vận cũng không phải là Tạ Vận của đời trước.

 
Tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra, Tạ Vận vẫn chưa vì Sở Cẩm mà làm tổn thương nàng, hiện giờ bà ấy vẫn là mẫu thân nàng.
 
Có lẽ trong lòng Tạ Vận vẫn thích Sở Cẩm hơn, nhưng so với người bình thường thì bà yêu nàng hơn, cũng thương nàng hơn, thậm chí nếu không phải hy sinh Sở Cẩm, Tạ Vận cũng sẵn sàng xông vào nơi nước sôi lửa bỏng vì nàng.
 
Vì một chuyện không hề xảy ra mà đi trừng phạt một người, đối với Tạ Vận lúc này mà nói, không khỏi quá mức tàn nhẫn.
 
Sở Du nhìn Tạ Vận, một lát sau, nàng cụp mắt, lắc lắc đầu.
 
“Không khổ, vốn cũng là chuyện nên làm.”
 
“Số phận con ta không tốt……” Tạ Vận khóc thành tiếng, đau lòng nói: “Ta đã muốn đến thăm con từ lâu rồi, nhưng phụ thân con ngăn cản, nói ta đừng tới cho thêm phiền. Con nói xem ông ấy ăn nói có lý lẽ không chứ? Sao có thể nói mẫu thân tới mang thêm phiền cho con cái? Ta cũng chỉ muốn đến thăm con một chút thôi, sao lại thêm phiền phức được?”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng đã lệnh hạ nhân lui xuống từ lâu, trong phòng chỉ còn lại Trường Nguyệt Vãn Nguyệt. Các nàng ấy vốn cũng quen với tính tình Tạ Vận, vì thế bình tĩnh bưng trà rót nước, nghe Tạ Vận niệm kinh với Sở Du.
 
Sở Cẩm yên lặng ngồi ở một bên, bình tĩnh uống trà, giữa mi mắt không khó để nhìn ra vui mừng, nhưng nàng ta trước giờ đều biết cách giấu giếm, nếu không nhìn kỹ sẽ không cảm thấy bất thường.
 
Sở Du nghe Tạ Vận nói một hồi Sở Kiến Xương cản bà ấy như thế nào, nghe đến mức đau đầu không thôi, nàng đang muốn thay đổi đề tài thì đã nghe thấy Tạ Vận nói: “Ta nói với phụ thân con, để ông ấy nghĩ cách đi vào thiên lao, xin một phong thư phóng thê cho con, nhưng ông ấy không chịu. Ta phải tốn số tiền lớn để đi thiên lao, đích thân xin thay con, ta cứ nghĩ rằng hắn không vui, nhưng không ngờ ta vừa nói xong, hắn lập tức hỏi ta giấy bút, không nói hai lời mà ký tên lên phong thư phóng thê này. Con xem……”
 
Tạ Vận vừa nói, vừa lấy phong thư phóng thê từ trong tay áo ra, như hiến vật quý nói: “Vẫn là mẫu thân thương con thôi? Cho dù là cô nương Tạ gia, Diêu gia thì cũng không liều mình như ta đâu. Bọn họ đều chờ Vệ Uẩn ra ngoài rồi mới đi xin đấy. Hiện giờ ta đã lấy được thư phóng thê rồi, con lúc nào cũng có thể rời khỏi Vệ phủ, không bằng hôm nay đi luôn đi?”
 
Lúc Tạ Vận nói lời này, giọng điệu rõ ràng là nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sở Du không nói gì, nàng nhận lấy thư phóng thê từ trong tay Tạ Vận, ánh mắt rơi xuống nét chữ trên trang đầu tiên.
 
Nét chữ này đã ổn định hơn rất nhiều, bắt đầu loáng thoáng có vài phần bóng dáng của chữ Vệ Uẩn trong tương lai. Sở Du nắm thư phóng thê, nghe Tạ Vận nói: “Con gả tới đây còn chưa động phòng thì trượng phu đã chết, đây là chuyện cả Hoa Kinh đều biết. Hôm trước con làm ầm trước cửa Vệ phủ, ta vốn còn trách con, kết quả lại nghe người ta nói, Tạ thái phó khen con một câu “trung trinh nhân nghĩa” ngay trước mặt mọi người, rất nhiều phu nhân đều hỏi thẳng hoặc âm thầm hỏi thăm ta chỗ đi của con. Hiện giờ cho dù con có rời khỏi Vệ gia cũng tuyệt đối không phải sầu lo chuyện tái giá. Ta đã giải quyết hôn sự của muội muội con rồi, hiện giờ con mau chóng rời khỏi Vệ gia, ta tìm cho con một nơi chốn tốt, cũng coi như yên tâm.”
 
Nghe những lời này, Sở Du ngước mắt, nhìn về phía Tạ Vận.
 
Ánh mắt kia lạnh lẽo như kiếm, sự sắc bén này, tuy không nhạy bén như Tạ Vận cũng có thể nhận ra, bà không tự chủ được mà ngừng lại, có chút do dự nói: “Sao vậy?”
 
Sở Du không tranh luận cùng bà, nàng biết rõ tính tình Tạ Vận, nếu tranh luận cùng bà ấy, không khác nào hả trùng vào băng lạnh, ngoại trừ lãng phí thời gian thì không có tác dụng gì.
 
Nàng cất thư phóng thê đi, lại cười nói: “Sao mẫu thân lại đột nhiên nghĩ đến việc lấy thư phóng thê này?”
 
“Đều là nhờ A Cẩm nhắc nhở đấy,” Tạ Vận vội vàng nói tới Sở Cẩm, nét mặt Sở Cẩm hơi cứng đờ, Sở Du cười như không cười nhìn sang, nghe Tạ Vận vui mừng nói: “Ta lo cho con nhưng cũng không biết làm sao, muốn gọi con về, nhưng lại lo lắng làm như vậy thì quá mức bạc bẽo. Vẫn là A Cẩm nói với ta, hiện giờ nhà các Thiếu phu nhân Vệ gia đều đang ngấm ngầm lên kế hoạch, mẫu thân của cô nương Diêu gia giờ đã bắt đầu tìm kiếm hỏi thăm nhà tiếp theo rồi, nhà chúng ta ấy à, cũng xem như phúc hậu.”
 
Sở Du im lặng nghe, ánh mắt dừng trên người Sở Cẩm. Sở Cẩm hơi căng thẳng, không nói một lời, Tạ Vận ở bên cạnh vẫn tán gẫu: “Hiện giờ hôn sự của A Cẩm và Tống gia đã quyết định rồi……”
 
“Tống gia?”
 

Sở Du có chút nghi ngờ, xoay đầu nhìn về phía Tạ Vận: “Là Đại công tử Tống Đào của Hộ Quốc công phủ ạ?”
 
“Sao con biết?”
 
Tạ Vận kinh ngạc: “Phụ thân con đã nói chuyện này với con hả?”
 
“Con đoán.” Sở Du nhíu mày: “Không phải nghị thân với Cố Sở Sinh ư, sao lại đổi thành Tống Đào?”
 
“Cố Sở Sinh này!”
 
Tạ Vận nhắc tới Cố Sở Sinh thì lập tức phẫn nộ: “Chúng ta còn bằng lòng kết thân cùng hắn là để mắt đến hắn, thế mà hắn lại từ chối hôn sự này!”
 
“Mẫu thân……” Sở Cẩm hơi xấu hổ lên tiếng: “Đừng nói nữa.”
 
“Sao từ chối ạ?”
 
Sở Du lơ đãng vuốt ve lá thư phóng thê trong tay áo, uống một ngụm trà, Tạ Vận mở miệng muốn nói gì đó, nhưng suy nghĩ một chút lại khoát tay nói: “Thôi thôi, từ chối thì từ chối, dù sao Tống thế tử cũng tốt hơn hắn nhiều, A Cẩm nhà chúng ta trước giờ tốt số, cũng không thèm để ý mấy việc nhỏ nhặt này đâu.”
 
Sở Du cười khẽ, gật đầu nói: “Đúng là tốt số.”
 
Cả hai đời, cũng không thoát được cảnh góa bụa.
 
Tống thế tử từ trước đến nay có tình cảm sâu đậm với Sở Cẩm, đời trước đã theo đuổi muốn cưới nàng ta, Sở Cẩm sau khi ở góa vốn cũng định gả cho Tống Đào, kết quả sau khi Vệ gia xảy ra chuyện, Tống gia lập tức bị đưa ra tiền tuyến, Tống Đào vốn là đi lăn lộn để lập công trạng, kết quả tiền tuyến không có Vệ gia hoàn toàn giống như cát bay tán loạn, Tống gia ra tiền tuyến chưa đầy nửa tháng đã không còn, tiền tuyến cũng tan tác toàn bộ, Bắc Địch chĩa kiếm về Hoa Kinh, dưới tình huống trong triều không có một ai có thể sử dụng, lúc này mới khiến Vệ Uẩn có cơ hội chờ lệnh.
 
Sở Du cũng không nhiều lời, tuy rằng tò mò tại sao Cố Sở Sinh từ hôn, nhưng chuyện này cũng không có quan hệ quá lớn với nàng.
 
Từ trước đến này nàng là kiểu người, khi yêu một ai thì sẽ yêu toàn tâm toàn ý.
 
Mà khi buông xuống, cũng sẽ sạch sẽ dứt khoát.
 
Cái tên Cố Sở Sinh này, cũng chẳng qua là vì thói quen qua năm này tháng nọ, nên khi nhất thời nghe thấy trái tim sẽ rung lên, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn như vậy thôi.
 
Sở Du lập tức nói: “Mẫu thân, con còn những chuyện khác, người về trước đi.”
 
“Con không về cùng với ta sao?” Tạ Vận hơi căng thẳng, Sở Du cười một tiếng: “Con đã cầm lá thư phóng thê này rồi, lúc nào cũng có thể đi, chỉ là đi lúc này sẽ có tổn hại đến thanh danh, dù sao bỏ đá xuống giếng cũng không phải chuyện tốt. Đợi thêm một thời gian nữa rồi con lại đi. Mẫu thân, người cứ về trước đi.”
 

Tạ Vận do dự một chút, nhưng nghĩ đến tác dụng của lời khen mà Tạ Thái phó dành cho Sở Du, bà vẫn gật đầu một cái.
 
Sở Du tiễn Tạ Vận ra ngoài, Tạ Vận đi đằng trước, Sở Du và Sở Cẩm đi song song ở phía sau. Sở Cẩm thở dài, mặt đầy chân thành nói: “Tỷ tỷ không chịu trở về, là lo lắng việc tái giá hay sao?”
 
Sở Du ngước mắt nhìn Sở Cẩm, Sở Cẩm cười khẽ: “Tỷ tỷ không phải lo lắng đâu, cho dù những người khác không cần tỷ tỷ, thì vị Thất phẩm Huyện lệnh Cố Sở Sinh ở Côn Dương xa xôi vẫn đang chờ tỷ tỷ đấy. Tuy không được quyền quý như Vệ gia và Tống gia, nhưng Cố Sở Sinh đường đường ngay thẳng, cũng xem như một trang tuấn kiệt, trái lại cũng không làm nhục tỷ tỷ. Chịu khổ mấy năm, có lẽ sẽ khổ tận cam lai ấy?”
 
Sở Cẩm nhấn mạnh bốn chữ “Thất phẩm Huyện lệnh” hơn một chút, Sở Du lập tức hiểu ý Sở Cẩm.
 
Nàng dịu dàng cười: “A Cẩm vẫn ghen ghét chuyện ta gả vào nhà cao cửa rộng sao?”
 
“Cả Vệ gia đã chết, nói chuyện nhà cao cửa rộng gì chứ?!”
 
Sở Cẩm thay đổi sắc mặt, Sở Du giơ tay vén tóc rồi cười khẽ: “Cho dù cả Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn, đó cũng không phải chỗ Tống gia có thể so sánh được.”
 
Vừa nói, ba người đã đi tới trước cửa, Sở Du giơ tay, nói với Sở Cẩm: “Ngưỡng cửa cao, muội muội cẩn thận ngã.”
 
Sở Cẩm cuối cùng vẫn không nhịn được, cười lạnh lên tiếng: “Tỷ tỷ cứ chờ xem.”
 
Sở Du gật đầu: “Ừ, ta chờ.” Vừa nói, nàng vừa nắm tay Sở Cẩm, nói đầy chân thành: “Mau gả cho Tống thế tử đi, nếu không qua thôn này sẽ không còn cửa hàng đâu, vậy đáng tiếc lắm.”
 
“Không cần tỷ nói!” Sở Cẩm cắn răng mở miệng, lúc này Tạ Vận đã lên xe ngựa, quay đầu lại thấy Sở Du và Sở Cẩm còn đang nói chuyện thì không khỏi nói: “Tình cảm của tỷ muội các con thật tốt, còn không chịu buông tay hả?”
 
Lời này khiến hai người đều cảm thấy buồn nôn, nhưng lại vẫn bày ra dáng vẻ tỷ muội tốt, để không gượng ép chính mình nên Sở Du mau chóng buông tay ra, giơ tay nói: “Muội muội đi nhé.”
 
Sở Cẩm nhìn bộ dạng “cút nhanh không tiễn” kia mà tức nổ ruột, nàng ta phất tay áo rồi lập tức đi về phía xe ngựa. Tạ Vận thấy vậy thì nhíu mày: “Sao con đối với tỷ tỷ con như vậy?”
 
Lúc này Sở Cẩm mới nhận ra mình mất kiểm soát, hơi hé miệng, nhưng cũng không giải thích gì.
 
Sở Du nhìn xe ngựa Sở gia đi xa, lúc này mới lạnh mặt, sai người chuẩn bị xe ngựa rồi đi thẳng tới thiên lao.
 
Sở gia rất có địa vị trong quân, Tạ Vận có thể gặp Vệ Uẩn cũng là nhờ mặt mũi Sở Kiến Xương. Ngay như Sở Du có thể gặp Vệ Uẩn, ngoại trừ vung số tiền lớn khắp nơi thì Sở Kiến Xương cũng là một nguyên nhân.
 
Lúc Sở Du vào thiên lao, Vệ Uẩn đang nằm nghỉ ngơi, vì có Sở Du lo lót trên dưới, hắn cũng không phải chịu khổ quá nhiều, nhưng trên người vẫn mang theo vết thương, hắn nghe thấy người tiến vào thì mở choàng mắt, nhìn thấy Sở Du, hắn hơi sửng sốt, cuống quít lôi kéo quần áo, muốn che kín vết thương trên người, nhưng hắn mới giơ tay đã nghe thấy Sở Du lạnh lùng nói: “Đừng che, không che được.”
 
Tay Vệ Uẩn cứng đờ, nhưng vẫn chỉnh lại quần áo để bản thân trông thoải mái nhất có thể. Hắn ngồi dậy, lại cười nói: “Sao đại tẩu lại tới?”
 
“Đệ nói rõ cho ta đây là cái gì?”
 
Sở Du lấy phong thư phóng thê kia ra, trong mắt đè nén tức giận: “Thứ này, ai bảo đệ ký thì đệ ký, ai bảo đệ viết thì đệ viết hả?!”
 
Vệ Uẩn thấy lá thư kia, hơi sững sờ.
 
Hắn đặt hai tay trên đầu gối, nắm chặt quần áo, gian nan nói: “Mẫu thân tẩu tử tới xin……”
 
“Thế cũng không phải ta tới xin!”

 
Sở Du tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, nàng nắm lá thư, chỉ vào Vệ Uẩn, tức giận nói: “Hiện giờ nếu không phải ta giữ lá thư phóng thê này ở đây thì ta sẽ lập tức không có quan hệ gì với Vệ gia nữa, đệ có biết không?!”
 
Nghe được lời này, trong lòng Vệ Uẩn run rẩy, hắn siết nắm tay, gian nan xoay đầu đi, khàn giọng nói: “Hiện giờ không có quan hệ gì với Vệ gia…… Cũng là chuyện tốt.”
 
“Vệ Uẩn!” Sở Du lên cao giọng: “Ta ở bên ngoài ngày đêm chạy ngược chạy xuôi, mắt đệ mù rồi hả?! Nếu muốn rời khỏi Vệ phủ thì ta đã đi từ lâu rồi, còn phải chờ tới bây giờ sao?!”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, Sở Du tiến lên một bước, giọng điệu vừa gấp lại vừa giận: “Đệ tùy tiện ký vào đây, đệ có từng nghĩ đến ý kiến của ta không? Ta không muốn đi, có thứ này, nhà ta ép ta đi thì làm sao? Bọn họ ép ta xuất giá thì làm sao? Đệ ký vào thứ này, hoàn toàn không suy nghĩ đến ta sao?!”
 
“Đệ suy nghĩ cho tẩu, nên mới ký.”
 
Vệ Uẩn gần như không kiềm chế được cảm xúc, khó khăn lên tiếng: “Đệ biết tẩu là cô nương tốt, tẩu luôn làm ra vẻ rất lợi hại, rất thành thục, nhưng suy cho cùng, tẩu cũng chỉ mới mười lăm tuổi. Đệ là nam nhân Vệ gia, đệ không đi được, cũng chạy không thoát, đệ phải gánh vác những việc này, nhưng tẩu thì không cần phải vậy. Tẩu vẫn đang độ tuổi xuân rạng rỡ, thậm chí chỉ gặp mặt Đại ca đệ một lần, tẩu không cần phải lãng phí thanh xuân ở Vệ gia như vậy. Giờ tẩu trở về, nếu Vệ gia có xảy ra chuyện thì tẩu cũng có thể sống tốt. Nếu Vệ gia không xảy ra chuyện gì, đệ cũng sẽ nhớ rõ phân ân tình lúc này của tẩu, sẽ luôn chăm sóc tẩu. Tuy đệ thay Đại ca viết cho tẩu lá thư phóng thê này, nhưng tẩu vĩnh viễn là tẩu tử của đệ.”
 
Vừa nói, Vệ Uẩn cuối cùng dần bình tĩnh lại, hắn quay đầu, ánh mắt dừng trên người Sở Du, nghiêm túc nói: “Sau này, nếu đệ không chết, đệ nhất định làm Vệ gia Đông Sơn tái khởi. Cả đời này, đệ đều sẽ kính trọng tẩu như trưởng tẩu, nếu tẩu xuất giá lần nữa, Vệ phủ ta chính là nhà mẹ đẻ của tẩu, chống lưng cho tẩu; nếu tẩu không có chỗ để đi, đệ cũng sẽ cung kính đón tẩu trở về, tẩu vĩnh viễn là Thiếu phu nhân của Vệ phủ ta, cũng là Đại phu nhân của Vệ phủ ta.”
 
Vệ Uẩn nói rất nghiêm túc, dưới cái nhìn của hắn, Sở Du hơn thẫn thờ.
 
Hiện giờ gương mặt hắn non nớt, nhưng từ trong biểu cảm kia, Sở Du cũng biết, hắn không phải đang nói đùa.
 
Trấn Bắc vương Vệ Uẩn ân oán phân minh có thù tất báo, đó là tính khí mà cả thiên hạ đều biết.
 
Hôm nay hắn đã suy nghĩ rõ ràng, cũng lập xong kế hoạch cả đời này cho nàng.
 
Sở Du nhất thời cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, ánh mắt nàng dừng trên người Vệ Uẩn, đón lấy ánh mắt kiên định mà trong suốt của đối phương, từ từ phát hiện, giờ phút này sở dĩ nàng còn đứng ở đây, có lẽ…… Cũng chính là vì ánh mắt ấy.
 
Nàng đã bắt gặp ánh mắt này trong mắt Vệ Quân vào lần đầu gặp gỡ, và cả trong mắt của mọi người Vệ gia, lúc nàng mặc áo cưới, cưỡi ngựa cản đường quân Vệ gia.
 
Cho dù Vệ gia chỉ còn lại một mình Vệ Uẩn, thì tấm lòng son sắt chỉ thuộc về duy nhất Vệ gia vẫn được truyền lại, vẫn cháy rực như thuở ban đầu.
 
Sở Du mím chặt môi, Vệ Uẩn nhìn dáng vẻ thiếu nữ kiềm chế tức giận thì không khỏi cười, cảm thấy cuối cùng cũng thấy được vài phần tính khí của người trẻ tuổi ở trên người nàng.
 
Hắn không khỏi dịu dàng lên tiếng: “Tẩu đừng nóng giận, nếu đệ làm sai chỗ nào thì tẩu cứ nói với đệ là được.”
 
“Đệ chỉ muốn tốt cho tẩu thôi.”
 
Trong giọng hắn mang theo tiếng thở dài: “Nhưng đệ không biết mình phải làm gì hay có thể làm gì. Đệ không biết phải làm như thế nào, tẩu dạy đệ một chút đi?”
 
Vệ Uẩn nói như vậy, Sở Du sao có thể tức giận được nữa? Nhưng nàng thật sự tức giận hành vi hỏi cũng không hỏi mà tự tiện ký vào lá thư phóng thê này của Vệ Uẩn. Nàng chỉ có thể nghiêm mặt nói: “Ta sẽ nhận lá thư phóng thê này, sau này nếu ta muốn đi sẽ tự lấy ra, còn trước đó, nếu ta không nói thì không ai có thể đuổi ta đi.”
 
“Ta gả cho ca ca đệ, gả vào Vệ gia, đây là quyết định của bản thân ta. Ta không hối hận, thậm chí còn vì vậy mà cảm thấy có vài phần may mắn, ta gả tới đây, không đến mức làm khí phách cả nhà bị người khác giẫm đạp xuống bùn.” Sở Du nghiêm túc nhìn hắn, trong lòng Vệ Uẩn hơi rung động, nghe nàng nói năng mạnh mẽ: “Lúc ta tới là ta tự lựa chọn, lúc ta đi cũng phải do chính ta lựa chọn. Vệ Uẩn đệ hãy nghe cho kỹ đây, cả đời này, nếu ta không mở miệng, cũng không tới lượt đệ ký phong thư phóng thê này.”
 
“Đệ không thể, không ai có thể, ngoại trừ chính ta!”

 


Bình Luận (0)
Comment