Sơn Hà Chẩm

Chương 4

Tâm trạng bình tĩnh của người trước mặt làm Sở Du rất yên tâm, nàng không nhìn thấy dáng vẻ của trượng phu tương lai, nhưng đánh giá từ bàn tay hắn đưa tới, có lẽ cũng sẽ không quá kém.
 
Sở Du được hắn dắt đến kiệu hoa, cả đường đi hắn đều rất cẩn thận, như thể nàng là nữ tử mảnh mai yếu đuối cần phải che chở gấp đôi.
 
Sở Du chưa từng có trải nghiệm như vậy, nàng đi qua hơn ba mươi năm, ở trong lòng mọi người, nàng luôn là một nữ hán tử chính hiệu, không cần thương tiếc, cũng không cần chiều chuộng.
 
Từ trước đến nay, Cố Sở Sinh đối với nàng luôn tương kính như tân, hơn thế nữa, thậm chí là thái độ lạnh như băng của cấp trên đối với cấp dưới.
 
Sở Du ngồi trong kiệu hoa, lén lút vén rèm lên, muốn nhìn Vệ Quân ở phía trước.
 
Nhưng Vệ Quân đã cưỡi ngựa đi đằng trước, trái lại nàng liếc mắt một cái đã thấy Vệ Uẩn canh giữ ở bên cạnh, Vệ Uẩn nhận ra động tác của Sở Du, cong cong khóe môi với nàng, trong mắt đều là ý cười sáng tỏ, giống như bắt được nhược điểm của nàng.
 
Sở Du như bị người ta nhìn thấu tâm tư, còn là bị một tên nhóc nhìn thấu tâm tư, trong lòng nàng không khỏi có chút xấu hổ, vội vàng thả khăn voan và mành xuống, ngoan ngoãn ngồi về.
 
Sau khi ngồi vào bên trong kiệu, Sở Du bắt đầu tính toán.
 
Đời trước, tin tức ở biên cảnh báo về Hoa Kinh chính là vào ngày này, nhưng cụ thể vào thời điểm nào thì Sở Du lại không biết rõ.
 
Hiện giờ tình hình biên cảnh nguy cấp, Vệ gia là lựa chọn thích hợp nhất để xuất chinh, nàng rất khó tìm lý do ngăn cản Vệ gia xuất chinh. Vệ Quân có thể thử lấy danh nghĩa tân hôn để ở lại, nhưng những người khác thật sự không có lý do gì.
 
Cách duy nhất chỉ có thể là ngăn chặn nguyên nhân khiến bọn họ thất bại.
 
Nghe nói năm đó là vì Vệ Trung truy kích tàn binh mà bị trúng kế, lần này, nếu Vệ gia thủ thành thật tốt thì có lẽ sẽ không có tai họa này.
 
Sở Du suy tư, nghe tiếng diễn tấu sáo và trống hồi lâu, cỗ kiệu cuối cùng ngừng lại.
 
Chẳng mấy chốc, nàng nghe thấy tiếng cửa kiệu đột ngột bị đá văng, giữa những tiếng cười đùa ầm ĩ, đoạn dây lụa đỏ kia lại được đưa tới.
 
Lần này Vệ Quân không nói lắp, mà cười nói: “Sở cô nương, ta dẫn nàng đi vào.”
 
Sở Du nắm lụa đỏ, nhìn dưới chân, được Vệ Quân dắt về phía trước.
 
Nàng đi vững vàng, Vệ Quân nhắc nhở kỹ càng chu đáo, xung quanh là tiếng con cháu Vệ gia thì thầm bàn tán, tuy nhỏ, nhưng cũng đủ cho nàng nghe thấy.

 
Đa số đều là đám nhóc choai choai, mang theo tinh thần phấn chấn nói: “Nghe nói tẩu tử đẹp lắm.”
 
“Tiểu Thất nói, cực kỳ xinh đẹp.”
 
“Có thể đẹp hơn đệ nhất mỹ nhân Sở Cẩm không?”
 
“Ánh mắt Tiểu Thất cao lắm, nhất định là đẹp hơn Sở Cẩm!”
 
……
 
Sở Du nghe được lời nói thẳng thắn của người Vệ gia, không nhịn được nở nụ cười. Vệ Quân cũng nghe được, hơi xấu hổ, hắn biết Sở Du tập võ, nghĩ Sở Du nhất định đã nghe thấy. Vì thế trong lúc đỡ Sở Du bước qua chậu, hắn ở bên cạnh nàng nói khẽ: “Nàng đừng nóng giận, để lát nữa ta đi dạy dỗ bọn họ.”
 
Sở Du nghe được lời này, thật sự có chút không nhịn được, nàng vừa cười vừa nói: “Không sao đâu, bọn họ như vậy, ta rất thích.”
 
Vệ Quân nghe được giọng Sở Du, tuy còn chưa nhìn thấy dáng vẻ Sở Du nhưng cũng không khỏi tưởng tượng, cô nương như vậy, nhất định là rất đẹp.
 
Trong lòng hắn có chút chờ mong, dẫn Sở Du tới sảnh chính.
 
Theo tiếng ra hiệu của lễ quan, hai người bắt đầu bái thiên địa.
 
Đoạn đường này diễn ra rất thuận lợi, trong lòng Sở Du phấn chấn, cũng có vài phần mong đợi với cuộc sống ở Vệ gia.
 
Trong lòng nàng rất bình tĩnh, vào thời điểm đứng lên sau cùng, một cảm giác thả lỏng cùng vui mừng thoải mái cứ thế lan tràn khắp ngả.
 
Nàng không gả cho Cố Sở Sinh, tất cả mọi thứ sẽ không lặp lại lần nữa.
 
Nàng đứng trước mặt Vệ Quân, rất muốn vén khăn voan lên để nhìn nam nhân trước mặt này một cái. Nàng cảm giác Vệ Quân có lẽ cao hơn nàng nửa cái đầu, trực giác cảm thấy rằng Vệ Quân là nam tử có phần nho nhã dịu dàng.
 
Sở Du đứng không nhúc nhích, người bên cạnh đi lên đỡ nàng về phòng. Vệ Thúc tiến lên, ồn ào nói: “Đại ca, mau đi vén khăn voan đi, đừng uống rượu!”
 
“Đúng đúng,” các công tử khác cũng hô to theo: “Đại ca đi vén khăn voan đi! Bọn đệ không cần huynh uống rượu đâu!”
 
“Đi đi đi!” Vệ Quân đỏ mặt, nói với bọn họ: “Cứ theo như quy củ, đi sang một bên nhanh!”
 

Vừa nói, hắn lại hơi lo lắng Sở Du không vui, vì thế xoay đầu, khẽ nói: “Sở cô nương, nàng đi trước chờ một lát……”
 
“Lát nữa thế tử sẽ tới sao?”
 
Sở Du khẽ cất tiếng, âm thanh kia mềm mại thanh thúy, trong lòng Vệ Quân mềm nhũn, cũng khẽ đáp lại nàng: “Ừ, sẽ không quá lâu.”
 
“Vậy thế tử đồng ý với ta,” trong tiếng nói của Sở Du mang theo vài phần trịnh trọng: “Dù có xảy ra chuyện gì, nhất định phải cố gắng trở về càng sớm càng tốt.”
 
Vừa nói, Sở Du cảm thấy lời này có chút đột ngột, lập tức nhỏ giọng nói: “Thiếp thân chờ thế tử trở về vén khăn voan.”
 
Mới đầu Vệ Quân có hơi nghi ngờ, sau đó lập tức hiểu, sợ là Sở Du không thích cái khăn voan này. Hắn nhỏ giọng nói: “Nếu nàng không thích cái khăn voan này, khi không có những người khác thì cứ tháo xuống chờ ta. Vệ gia không có nhiều quy củ như vậy đâu.”
 
Nói xong, Vệ Quân lại lo lắng Sở Du cho là hắn muốn ở bên ngoài lâu hơn, vì thế lập tức bổ sung một câu: “Ta sẽ mau chóng trở về.”
 
Sở Du gật đầu, được những người khác đỡ về phòng, Vệ Quân quay người lại, bắt đầu tiếp đón khách khứa.
 
Sau khi Sở Du về phòng thì ngồi ngay ngắn ở mép giường.
 
Nàng đúng là không thích khăn voan này, nhưng nàng thích Vệ gia, Vệ Quân quan tâm nàng, nàng rất sẵn lòng đáp lại Vệ Quân bằng những gì tốt nhất có thể.
 
Lúc ngồi trên giường, nàng hơi nhàm chán, liền bắt đầu tưởng tượng.
 
Nàng không phải người mang thù, những chuyện đời trước nếu không xảy ra ở đời này thì nàng cũng không muốn vì thế mà phiền não. Cố Sở Sinh đã rời khỏi Hoa Kinh, nàng cũng gả tới Vệ gia, hiện giờ quá khứ với Cố Sở Sinh và Sở Cẩm không phải quan trọng nhất, mà thứ quan trọng nhất, là nhìn về phía trước.
 
Nhìn trước mắt, Vệ gia quả nhiên dễ chung sống như trong truyền thuyết, sau này nàng ở Vệ gia, cuộc sống chắc sẽ không quá khó khăn. Chờ lát nữa Vệ Quân trở về, nàng sẽ thử lấy danh nghĩa tân hôn xem có thể để Vệ Quân ở lại hay không, cho dù không thể, nàng cũng sẽ thử xin đi theo Vệ Quân tới tiền tuyến, cho dù không đi được, thì nàng sẽ nhắc nhở để bọn họ không truy đuổi tàn bình, có lẽ cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.
 
Vệ gia chỉ cần chiến thắng trận này, tương lai nàng và Vệ Quân sẽ có một cuộc sống tốt đẹp. Nàng biết những thay đổi xảy ra trong mười hai năm tới, có thể bảo vệ gia đình khỏi những biến cố tang thương.
 
Vệ gia yên ổn an lành, sau này Vệ Uẩn có lẽ cũng sẽ không trở thành vị sát thần đó. Chàng thiếu niên nàng gặp hôm nay vẫn là một đứa bé vui vẻ như chim tước, đến khi trưởng thành, có lẽ hắn cũng là một tướng quân ôn hòa nhã nhặn như ca ca mình phải không?
 
Sở Du suy tư, suy nghĩ hơi xa.
 
Đợi nửa ngày, nha hoàn ở bên cạnh thấy nàng vẫn không nhúc nhích, vì thế tiến lên dò hỏi: “Thiếu phu nhân có muốn ăn chút điểm tâm không ạ?”
 

“Không cần……” Sở Du ôn hòa mở miệng, đúng lúc này, phía xa truyền đến tiếng ngựa hí vang, cả những tiếng bước chân vội vàng ráo riết. Trong lòng Sở Du căng thẳng, nàng đột nhiên xốc khăn voan lên, đi ra bên ngoài.
 
Nha hoàn bị nàng làm cho hoảng sợ, tiến lên cản nàng, nôn nóng nói: “Thiếu phu nhân, người muốn đi đâu ạ?”
 
Sở Du không dám biểu hiện quá mức kỳ quái, dù sao để người khác biết được chuyện nàng biết trước tương lai, nàng sợ mình sẽ bị coi là yêu quái rồi cho một mồi lửa thiêu rụi.
 
Nàng đè sự lo lắng của mình lại, cau mày nói: “Ta nghe thấy bên ngoài có tiếng ngựa chiến, sợ là xảy ra chuyện nên muốn đi xem một chút.”
 
“Thiếu phu nhân không cần lo lắng,” nha hoàn cười rộ lên: “Thế tử sẽ xử lý tốt mọi chuyện, Thiếu phu nhân cứ ở đây chờ là được.”
 
“Ta không yên lòng.”
 
Sở Du đẩy nha hoàn ra, lập tức đi ra ngoài, lạnh mặt nói: “Ta phải đi xem một chút.”
 
Nha hoàn bị Sở Du đẩy sang một bên, Sở Du mở cửa xong vội vàng đi ra ngoài.
 
Nàng không biết kết cấu của Vệ gia nên chỉ có thể đi về hướng có tiếng ồn.
 
Lúc này tiếng bước chân bên ngoài càng thêm dồn dập, người cũng nhiều lên, nha hoàn đuổi theo Sở Du, khắp mặt đều là vẻ nôn nóng, vừa muốn kéo Sở Du vừa nói: “Thiếu phu nhân! Thiếu phu nhân còn chưa vén khăn voan, người……”
 
Còn chưa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó Vệ Uẩn lập tức xuất hiện ở ngã rẽ.
 
Hắn mặc áo giáp, trên đôi lông mày vẫn còn mang nét trẻ con tràn đầy nghiêm túc.
 
Sở Du dừng bước, siết chặt nắm tay. Vệ Uẩn nhìn nữ tử đội mũ phượng cùng khăn choàng vai, đón lấy ánh mắt sáng rõ của đối phương, quyết đoán quỳ một gối, hành quân lễ với Sở Du, dâng ngọc bội bằng hai tay rồi bình tĩnh nói: “Tiền tuyến cấp báo, Thiếu tướng quân phụng mệnh xuất chinh, lệnh mạt tướng giao khối ngọc bội này cho Thiếu phu nhân, cũng dặn dò phu nhân, sẽ chiến thắng trở về, không cần lo lắng.”
 
Nghe xong lời này, Sở Du thấy Vệ Uẩn nâng ngọc bội, khối ngọc bội kia được vuốt ve đến mức bóng loáng, rõ ràng là vật đeo bên người.
 
Nàng giơ tay nắm lấy ngọc bội, giương mắt nhìn ra bên ngoài: “Vệ Quân đâu?”
 
“Thiếu tướng quân đã khởi hành.”
 
Giọng Vệ Uẩn nhỏ dần, như cũng biết, xuất chinh đúng ngày tân hôn là đả kích lớn tới mức nào đối với nhà gái. Hắn suy nghĩ một chút, đang muốn an ủi đôi câu, đã thấy Sở Du đột nhiên xông ra ngoài.
 
Nàng chạy cực nhanh, hỉ phục tung bay trong gió. Vệ Uẩn ngẩn người, sau đó phản ứng lại, đuổi theo Sở Du đang xông ra ngoài, nôn nóng gọi: “Tẩu tử!”
 
Sở Du không trả lời, nàng chạy thẳng tới trước cổng lớn, giơ tay kéo một tướng sĩ xuống, cướp ngựa xông ra ngoài.
 
Người Vệ gia ngơ ngác nhìn, mãi đến khi Vệ Uẩn đuổi tới, cũng học Sở Du cướp ngựa rồi đuổi theo, lúc này mới phản ứng lại.
 

“Đó là thế tử phi?”
 
“Là Thiếu phu nhân?!”
 
Mọi người hết sức kinh ngạc, Sở Du lại cực kỳ bình tĩnh.
 
Gió tháng chín hơi se lạnh, nàng thúc ngựa quá nhanh, gió tạt qua mặt đau như dao cắt.
 
Vệ Uẩn theo sát ở phía sau, hắn hoàn toàn không ngờ rằng kỹ thuật cưỡi ngựa của vị tẩu tử này lại điêu luyện đến vậy.
 
Hắn gian nan lên tiếng: “Tẩu tử! Tẩu đừng đuổi theo nữa, đuổi theo cũng vô dụng thôi! Ca ca ta sẽ trở về, tẩu đừng lo lắng!”
 
Sở Du không nói chuyện, nàng biết đường ra khỏi thành, dẫn quân từ Hoa Kinh tới bắc cảnh, tất nhiên là phải đi cửa bắc. Nàng vòng qua một con đường, từ trên núi nhìn thấy đội ngũ đang lao nhanh như tên bắn, nàng kẹp bụng ngựa, phi thẳng xuống sườn núi.
 
Vệ Uẩn sợ tới mức lá gan cũng sắp nứt ra, suy nghĩ nếu tẩu tử xảy ra chuyện ở chỗ này thì hắn phải ăn nói như thế nào với phụ thân và huynh trưởng đây.
 
Hắn cắn răng đi theo Sở Du, lập tức thấy Sở Du lao thẳng đến đường chính, một người một ngựa ép buộc cả đội ngũ phải dừng lại.
 
Người Vệ gia nhìn thấy nữ tử áo đỏ này đột nhiên xuất hiện thì đều ngẩn người, sau đó lập tức thấy Vệ Uẩn theo đến, Vệ Trung tiến lên, có chút không thể tin nổi: “Tiểu Thất, đây là……”
 
“Công công*.” Sở Du hành quân lễ với Vệ Trung, cung kính nói: “Con dâu thất lễ.”

 
* Tiếng xưng hô với bố chồng
 
Nghe xong lời này, trên mặt mọi người trong đội quân Vệ gia đều đủ mọi màu sắc.
 
Nhìn người mặc hỉ phục này và Vệ Uẩn thì đã có phỏng đoán, nhưng không ngờ rằng người tới thật sự là Sở Du.
 
Mà Vệ Quân ở đằng sau Vệ Trung đã ngơ ngẩn cả người.
 
Sau đó lập tức nhìn thấy ánh mắt Sở Du rơi trên người hắn, dưới làn mưa thu mỏng manh dày đặc, tay Sở Du cầm dây cương, tay áo hỉ phục đỏ thẫm loang lổ vệt mưa.
 
Nàng hơi ngửa đầu, nâng cao giọng, nói lớn: “Phu quân Vệ Quân của ta ở đâu?!”
 
Quân Vệ gia rối rít cúi đầu, không dám ngẩng lên.
 
Chỉ có Vệ Quân căng da đầu, thúc ngựa bước ra khỏi hàng, gian nan cất tiếng: “Ta…… Ta ở đây.”

 


Bình Luận (0)
Comment