Sơn Hà Chẩm

Chương 5

Vệ Quân đi ra, mọi người đều hơi lúng túng. Bị thê tử đuổi theo, đặt trên người ai cũng không phải là chuyện vẻ vang gì.
 
Sở Du nhìn Vệ Quân, người thanh niên trước mặt thanh tú ôn nhã, giống như trong tưởng tượng của nàng, giống thư sinh hơn là võ tướng.
 
Diện mạo của hắn bình thường, không bằng vẻ tuấn tú sau này của Vệ Uẩn khiến toàn bộ Đại Tuyên kinh ngạc, nhưng lại khiến trong lòng Sở Du cảm thấy cực kỳ thích.
 
Nàng lẳng lặng nhìn hắn, nắm dây cương nói: “Phu quân còn nhớ chàng từng đồng ý với ta chuyện gì không?”
 
Vệ Quân không nói, Sở Du thúc ngựa đi tới trước mặt Vệ Quân, giơ tay thả khăn voan xuống, người hơi nghiêng về phía trước.
 
“Thế tử từng đồng ý với ta, sẽ trở về vén khăn voan.”
 
Mọi người xung quanh nghe thấy lời này đều ngẩn người, ngón tay Vệ Quân khẽ run lên, hắn nhìn nữ tử mãnh liệt bừng bừng như lửa ở trước mặt, trong lòng như bị chạm mạnh một cái.
 
Vốn là lời người mai mối, vốn cũng chỉ là làm tròn một phần trách nhiệm, nhưng vào giờ khắc này, trong lòng như có mấy phần rung động không thể gọi tên.
 
Hắn nâng tay lên, thật cẩn thận, từng chút từng chút vén khăn voan của Sở Du.
 
Sở Du rũ mắt xuống, thời điểm ánh sáng lại tiến vào tầm mắt một lần nữa, nàng ngước mắt nhìn hắn.
 
Đôi mắt sáng ngời mang dòng nước xuân trong lành yên ả, nàng cười rạng rỡ đẹp xinh.
 
“Phu quân,” nàng khẽ cất tiếng: “Cả một đời sau này của thiếp thân sẽ gắn liền với phu quân.”
 
Vệ Quân không nói gì, tim đập nhanh vài nhịp.
 
Sở Du ngồi thẳng người, bình tĩnh nói: “Thiếp thân nguyện theo phu quân xuất chinh.”
 
“Không thể.”
 
Vệ Trung mở miệng trước tiên: “Vệ gia ta không có đạo lý để nữ tử lên chiến trường!”
 
Vệ gia không thiếu thê tử xuất thân tướng môn, nhưng từ trước đến nay quả thật không nghe nói có vị nào đi theo phu quân mình lên chiến trường.
 
Sở Du còn muốn tranh cãi tiếp: “Công công, con tập võ từ nhỏ, trước kia cũng từng theo phụ thân xuất chinh……”
“Đó là Sở gia.” Vệ Trung nhíu mày, suy nghĩ một chút, dịu giọng nói: “A Du, ta hiểu tâm trạng muốn bảo vệ Quân Nhi của con, nhưng nam nhi có chiến trường của nam nhi, nữ tử cũng có nội trạch của nữ tử, nếu con thật sự suy nghĩ cho Quân Nhi thì hãy trở về giúp bà bà* con xử lý mấy việc lặt vặt trong nhà, lặng lẽ chờ Quân Nhi trở về.”
 

* Bà bà: Mẹ chồng
 
Vệ Trung là người mang nặng chủ nghĩa đại nam tử*, Sở Du đã nghe nói đến điều này từ lâu. Nàng thoáng nhìn nét mặt của những tướng sĩ xung quanh, cho dù là Vệ Quân cũng mang theo vẻ không đồng ý.
 
Đối với kết quả này, nàng đã sớm có chuẩn bị, giờ chẳng qua cũng chỉ là thử một lần. Vì thế nàng hít sâu một hơi, giương mắt nhìn Vệ Quân: “Được, ta chờ phu quân trở về.”
 
“Nàng yên tâm……” Trong lòng Vệ Quân cảm động, tiếng nói cũng không nhịn được mà có chút khàn khàn, hắn biết chiến trường nguy hiểm cỡ nào, trước đây cũng không cảm thấy gì cả, nhưng hôm nay lại có mấy phần lo lắng không yên. Hắn cúi đầu nói: “Ta nhất định sẽ bình an trở về.”
 
“Được,” Sở Du gật đầu, nghiêm túc nhìn hắn: “Vậy chàng phải nhớ kỹ, ta ở nhà chờ chàng, chàng cần phải bảo vệ bản thân thật tốt, trận chiến này lấy phòng ngự là chính, chớ đuổi giặc cùng đường.”
 
Vệ Quân ngẩn người, hơi mơ hồ không hiểu, Sở Du nhìn chằm chằm hắn, lại mở miệng lần nữa: “Đồng ý với ta, lần này dù có thế nào thì quân Vệ gia tuyệt đối sẽ không truy kích tàn binh.”
 
“Phụ thân sẽ không làm thứ chuyện lỗ mãng này.”
 
Vệ Quân phục hồi tinh thần, cười nói: “Nàng không cần lo lắng quá mức đâu.”
 
“Chàng thề đi,” Sở Du nắm tay áo hắn, đến gần và nói thật khẽ: “Nếu trận chiến này phụ thân chàng truy kích tàn binh, chàng nhất định phải ngăn cản.”
 
Vệ Quân có chút bất đắc dĩ, chỉ cho rằng Sở Du lo lắng quá độ, vì thế giơ tay nói: “Được, ta thề, tuyệt đối không để phụ thân truy kích tàn binh.”
 
Nghe được lời này, Sở Du yên lòng, nàng buông tay áo Vệ Quân ra, cười nói: “Được, ta chờ chàng trở về.”
 
Dứt lời, Sở Du quả quyết nhường đường, nói với Vệ Trung: “Hầu gia, con dâu đã làm phiền ạ.”
 
Nét mặt Vệ Trung ôn hòa, ông rất hài lòng khi thấy nhi tử mình cưới được thê tử toàn tâm toàn ý đối xử với hắn như vậy.
 
Ông gật đầu, nói với Vệ Uẩn nói: “Tiểu Thất, con đưa tẩu tử con về đi.”
 
Nói xong, không đợi Vệ Uẩn đáp lời đã tiếp tục khởi hành.
 
Sở Du nhìn Vệ Quân đi xa, hỉ phục trên người hắn còn chưa thay ra, ở trong đội ngũ cực kỳ bắt mắt. Vệ Uẩn cùng nàng nhìn theo cánh quân Vệ gia, chờ sau khi đi xa, mới nói: “Tẩu tử, trở về thôi.”
 
Lần này trong lời nói của hắn đã không còn sự đùa vui nghịch ngợm thường ngày, mà nhiều thêm vài phần kính trọng.
 
Sở Du quay đầu lại nhìn hắn, thấy ánh mắt thiếu niên dịu dàng trong sáng. Nàng bình tĩnh nói: “Đuổi theo đi, ta không cần đệ đưa về.”
 
“Tẩu tử……”
 

“Đệ vừa đi vừa về, sau đó lại đuổi theo bọn họ sẽ lãng phí quá nhiều thời gian, lên tiền tuyến còn phải tiêu hao thể lực, đừng lãng phí sức lực vào mấy chuyện này.”
 
Vệ Uẩn hơi do dự, Sở Du nhìn về hướng Vệ Quân rời đi.
 
Nàng đã làm hết những chuyện có thể làm, Vệ Quân đồng ý với nàng sẽ không truy đuổi tàn binh, chắc sẽ không có chuyện gì……
 
Nhưng nàng vẫn luôn có vài phần lo lắng, tuy chỉ có một lần gặp gỡ vội vã này nhưng nàng đã cực kỳ hài lòng với Vệ Quân, cho dù người này không hợp làm phu thê, mà chỉ làm bạn bè thì nàng cũng rất thích.
 
Nàng xoay đầu nhìn Vệ Uẩn, năm đó Vệ Uẩn sống sót, tất nhiên có cách của hắn. Nàng nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Vệ Uẩn, đồng ý với ta một chuyện.”
 
“Xin tẩu tử căn dặn.”
 
Vệ Uẩn thấy ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Sở Du nên lập tức mở miệng theo bản năng, nhưng ngay cả làm cái gì cũng không hỏi. Trong lời nói của Sở Du mang theo mấy phần nhờ vả: “Hãy bảo vệ ca ca đệ thật tốt, mọi người nhất định phải bình an về nhà.”
 
Nếu thật sự có điều bất trắc, vậy ít nhất…… Đừng chỉ còn lại chàng thiếu niên mười bốn tuổi này trở về, một mình gánh chịu những gió tanh mưa máu trong tương lai.
 
Nghe được lời này, Vệ Uẩn sững sờ, sau đó bật cười ngay lập tức.
 
“Tẩu tử yên tâm,” trong lời nói của hắn tràn đầy tự hào: “Tẩu đừng nhìn đại ca trông giống thư sinh, nhưng thật ra huynh ấy mạnh mẽ lắm đấy.”
 
Sở Du còn muốn nói thêm gì đó, Vệ Uẩn đã vội vàng nói: “Nhưng đệ nhất định sẽ bảo vệ đại ca thật tốt, trên chiến trường sẽ bảo vệ đại ca thật tốt, nếu huynh ấy thiếu một sợi tóc thì đệ sẽ mang đầu tới gặp tẩu!”
 
Vệ Uẩn vỗ ngực, nói lời cam đoan, hiển nhiên cực kỳ tin tưởng ca ca mình.
 
Sở Du hơi buồn cười, nhưng vẫn lo lắng sốt ruột.
 
Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng nói: “Đi đi. Nhưng nhớ kỹ,” nàng lạnh mặt: “Lần này Vệ gia nhất định phải lấy thủ thành làm chủ, chứ đừng truy đuổi giặc cùng đường!”
 
Vệ Uẩn u mê gật đầu, thúc ngựa đi được vài bước, hắn không nhịn được mà dừng lại, quay đầu nhìn về phía Sở Du: “Tẩu tử, tại sao tẩu phải liên tục nhấn mạnh điểm này?”
 
Vệ Uẩn nhạy bén, Vệ Quân cho rằng Sở Du lo lắng quá độ, nhưng trực giác Vệ Uẩn lại cảm thấy không phải vậy.
 
Sở Du không giỏi nói dối, sau một lúc im lặng, nàng chậm rãi nói: “Ta gặp ác mộng.”
 
“Trong mộng…… Mọi người truy đuổi tàn binh, bị đánh bại ở thung lũng Bạch Đế, cả nhà Vệ gia …… Chỉ có đệ trở về.”
 

Nghe được lời này, sắp mặt Vệ Uẩn lập tức lạnh xuống.
 
Trước khi xuất chinh nói những lời này là cực kỳ không may mắn, hắn muốn nổi giận, nhưng vẻ mặt nàng lại khiến hắn dừng lại.
 
Trên mặt nàng đều là bi thương quạnh quẽ, như thể chuyện này đã thật sự xảy ra. Vì thế hắn ngăn những lời phản bác đó ở giữa môi và răng, nghiêm giọng nói một câu: “Mộng đều trái ngược với hiện thực, tẩu đừng suy nghĩ vớ vẩn.”
 
Dứt lời, hắn lập tức xoay người sang chỗ khác, đuổi theo phụ thân và huynh trưởng của mình.
 
Hắn vô tình quay đầu lại, thấy mảnh đồng bằng trải dài đến tận chân trời, sau lưng nữ tử là thành cao sừng sững, đất trời mang theo màu khô vàng héo úa đặc trưng của mùa thu, hồng y nữ tử cưỡi ngựa, một mình riêng biệt với cánh đồng úa tàn cũ xưa.
 
Nàng như đang đưa tiễn, lại như đang đợi chờ.
 
Gương mặt mảnh mai yếu mềm hiện rõ từng đường nét, trong đôi mắt phượng dài là những yên ả dịu êm.
 
Cuộc đời này hắn đã gặp vô số nữ tử, nhưng chưa từng có ai, đẹp đến rung động lòng người như vậy, rơi vào đáy mắt, xông thẳng xuống đáy lòng.
 
Sau khi Sở Du tiễn đưa người cuối cùng của quân Vệ gia đi mới cưỡi ngựa về Vệ phủ.
 
Trở lại Vệ phủ, quản gia thấy nàng về, nôn nóng nói: “Thiếu phu nhân, cuối cùng người cũng về rồi, phu nhân bảo người qua đó một chuyến.”
 
“Ngại quá.” Sở Du gật đầu, xoay người xuống ngựa, nói với quản gia: “Xin ông nới với phu nhân một tiếng là ta sẽ qua ngay lập tức.”
 
Quản gia vốn không hài lòng với Sở Du, chưa bao giờ gặp qua tân nương tử khác người như vậy, nhưng Sở Du thành khẩn xin lỗi, trong lòng ông cũng thoải mái hơn nhiều, vì thế cung kính nói: “Thiếu phu nhân yên tâm, người cứ đi rửa mặt trước đi.”
 
Vừa nói, quản gia đã sắp xếp người dẫn Sở Du về phòng ngủ. Sau khi Sở Du làm quen một chút thì thay một chiếc váy dài màu xanh nước biển, rồi lập tức đi theo người làm tới phòng của Vệ phu nhân.
 
Vệ phu nhân tên thật là Liễu Tuyết Dương, là thê tử của Vệ Trung, mẫu thân ruột của Vệ Quân và Vệ Uẩn.
 
Vệ gia có 7 người con, hai công tử con vợ cả là thế tử Vệ Quân và lão Thất Vệ Uẩn. Còn lại 5 vị, lão Nhị Vệ Thúc và lão Ngũ Vệ Nhã là Nhị phòng Lương thị sinh; lão Tam Vệ Tần, lão Tứ Vệ Phong, lão Lục Vệ Vinh, đều do Tam phòng Vương thị sinh.
 
Liễu Tuyết Dương xuất thân thi thư thế gia, vì sức khỏe không tốt nên không quản nhiều chuyện. Mà mẫu thân Vệ Trung, lão phu nhân Tần thị không quan tâm chuyện vặt vãnh, chỉ để ý mấy chuyện đao to búa lớn. Vì thế việc bếp núc trong nhà đã rơi vào tay Nhị phòng Lương thị.
 
Trước khi gả vào Vệ gia, Tạ Vận từng nói kỹ càng chuyện của Vệ gia, lúc nhắc đến Liễu Tuyết Dương thì chỉ nói: “Vị phu nhân này tính tình mềm yếu, nhỏ nhẹ dịu dàng, chưa từng cáu kỉnh chuyện gì, con không cần quá để ý. Trái lại cần phải lấy lòng Lương thị giờ đang quản lý sự vụ trong nhà cho thật tốt.”
 
Con dâu lấy lòng bà bà là cách sinh tồn ở hậu viện, cả đời Tạ Vận lăn lộn ở đây, dạy dỗ Sở Du như vậy cũng chẳng có gì là sai cả.
 
Chỉ là Sở Du từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh Sở Kiến Xương nhiều hơn, vì thế nàng không thích dáng vẻ này của Tạ Vận cho lắm.
 
Liễu Tuyết Dương là bà bà của nàng, là đại phu nhân chính thức của Vệ gia, nàng kính trọng Lương thị bao nhiêu thì đối với Liễu Tuyết Dương chỉ có hơn chứ không có kém.
 
Huống chi, ai nói tính tình Liễu Tuyết Dương mềm yếu?
 
Năm đó sau khi Vệ Uẩn bị bắt vào ngục, lúc binh lính niêm phong Vệ phủ đã làm nhục nhã nữ quyến Vệ gia, nữ quyến Vệ gia kẻ đi người chạy, vị Lương thị đó đã sớm ôm tiền bỏ chạy không thấy tăm hơi, ngay cả Tưởng thị thê tử của Vệ Thúc, nữ tử trinh liệt nhất cũng lựa chọn tự sát. Chỉ có duy nhất vị đại phu nhân này đã cầm kiếm trực tiếp giết người, sau khi bị binh lính ngộ sát* mới kinh động đến Thánh Thượng.
 

* Ngộ sát: lờ tay làm chết người
 
Tuy nói hành động lấy mạng sống ra để đánh cược có chút ngu xuẩn, nhưng một nữ tử mỏng manh yếu đuối, xuất thân dòng dõi thư hương như bà có thể rút kiếm giết người thì ai có thể nói bà mềm yếu chứ?
 
Trong lòng Sở Du có sự khen ngợi và ngưỡng mộ đối với Liễu Tuyết Dương, nàng sửa sang lại quần áo, cung cung kính kính đứng trước cửa phòng Liễu Tuyết Dương, chờ người làm vào thông báo.
 
Một lát sau, người làm dẫn Sở Du vào trong phòng, Sở Du không ngẩng đầu, vừa vào cửa đã cẩn thận hành lễ với người trên giường, cung kính nói: “Con dâu gặp qua bà bà.”
 
Phía trên truyền đến một giọng nữ hơi yếu ớt: “Nhìn có vẻ cũng là người biết quy củ, nhưng sao lại làm ra chuyện hồ đồ vậy chứ?”
 
Sở Du không nói gì, Liễu Tuyết Dương được người đỡ thẳng lên.
 
Bà vừa di chuyển đã ho nhẹ mấy tiếng, thị nữ bên cạnh đi lên đưa khăn cho bà một cách quen thuộc, sau khi Liễu Tuyết Dương ho nhẹ mấy tiếng thì nhìn về phía Sở Du, bất đắc dĩ nói: “Thân ở nhà tướng, thường phải đối mặt với chiến sự. Ta biết con vừa tân hôn đã gặp chiến trận là uất ức cho con, nhưng đó là số mệnh của nữ tử Vệ gia ta. Nam nhi Vệ gia bảo vệ quốc gia, chúng ta không thể chinh chiến sa trường đền đáp quốc gia thì phải yên ổn ở nhà, chờ trượng phu trở về, không thể vì bản thân mình mà ngăn cản trượng phu ra tiền tuyến chinh chiến, con có hiểu được không?”
 
Nghe xong lời này, Sở Du đã hiểu ý của Liễu Tuyết Dương, có lẽ là bà nghĩ nàng đi ngăn Vệ Quân, không cho hắn ra chiến trường.
 
Vì thế Sở Du nói tiếp: “Bà bà nói phải ạ, con dâu cũng có suy nghĩ như vậy. Con dâu có chút võ nghệ, cho nên muốn theo thế tử ra tiền tuyến, cũng có thể trợ giúp một hai.”
 
Nghe xong lời này, trên mặt Liễu Tuyết Dương dễ chịu hơn rất nhiều, bà thở dài: “Là ta hiểu lầm con, làm khó tấm lòng này của con rồi. Nhưng dù sao đánh giặc cũng là chuyện của nam nhân, thân là nữ tử, cứ yên ổn nội trạch, khai chi tán diệp mới là bổn phận của mình.”

 
Vừa nói, bà vừa vẫy vẫy tay, một người phụ nữ tuổi tác tương đương Liễu Tuyết Dương tiến lên, bưng một cái hộp đến trước mặt Sở Du.
 
“Đây là quà gặp mặt,” Giọng Liễu Tuyết Dương mềm mỏng hơn nhiều, ánh mắt nhìn Sở Du cũng mang theo vài phần dịu dàng tình cảm: “Con đã vào cửa Vệ gia ta thì hãy chăm sóc Thừa Ngôn cho thật tốt, ta sẽ không đối xử tệ bạc với con.”
 
Thừa Ngôn là tên chữ của Vệ Quân, hiện giờ Vệ Quân đã 24 tuổi, chỉ vì có hôn ước với Sở gia nên vẫn luôn chờ Sở Du tới tuổi cập kê. Sở Du nghe được những lời này, thành tâm thành ý nói: “Bà bà yên tâm.”
 
Liễu Tuyết Dương đánh giá Sở Du, Sở Du rũ mắt để bà nhìn hồi lâu, một lát sau, rốt cuộc nghe thấy tiếng nói của người phía trên: “Được rồi, con đi nghỉ ngơi đi.”
 
Sở Du lên tiếng đáp lại, cung kính cáo lui.
 
Sau khi ra ngoài, nàng đứng trong sân Vệ gia, thở phào nhẹ nhõm.
 
Nàng lấy ngọc bội trong tay ra, nhớ tới Vệ Quân.
 
Người này, là người tốt chăng.
 
Nàng từ từ nghĩ ——
 
Đời này, nhất định sẽ tốt hơn.
 
* Chủ nghĩa đại nam tử (Machismo) là cảm giác “nam tính” và tự chủ, khái niệm gắn liền với “cảm giác tự hào nam tính mạnh mẽ: nam tính cường điệu”. Nó gắn liền với “trách nhiệm của một người đàn ông là chu cấp, bảo vệ và bảo vệ gia đình của mình”. Trong hầu hết nền văn hóa Latinh, người đàn ông là người lãnh đạo gia đình và thực thi kỷ luật. Người đàn ông trong nhà cứng rắn, không sợ hãi và kiểm soát phụ nữ và trẻ em. 

 


Bình Luận (0)
Comment