Sơn Hà Chẩm

Chương 91

Nghe lời nói của Vệ Uẩn, Thẩm Vô Song cảm thấy hơi đau răng.
 
Bây giờ Bắc Địch đã hoàn toàn hiện ra trạng thái phòng thủ, Đồ Tác và Tô Tra giằng co, nếu như Đại Sở không chủ động tiến công thì cũng sẽ không có chuyện gì. Vệ Uẩn gọi Vệ Thu và Tần Thời Nguyệt tiến vào, sau khi dặn dò chuẩn bị quân phòng mấy tháng này thì nói đạo lý với bọn họ: “Khoảng thời gian ta không ở đây đoán chừng là sẽ ngưng chiến, không có chuyện gì lớn, ta sẽ thả một thế thân ở trong phủ tướng quân, các ngươi hỗ trợ che giấu. Mấy ngày này các ngươi cố gắng tu sinh dưỡng tức*, thứ nên chuẩn bị thì nhớ chuẩn bị, trước khi ta bắt người lại, các ngươi có thể liên lạc với ta thì tìm ta, không liên lạc được thì tìm Sở đại nhân.
 
*Tu sinh dưỡng tức là chính sách được áp dụng sau khi trải qua một cơn khủng hoảng hay binh biến, ngụ ý là ổn định đời sống, phát triển kế sinh nhai, khoan thai sức dân, gìn giữ hòa bình.
 
Vệ Thu và Tần Thời Nguyệt gật đầu, cũng không hỏi chuyện khác nhiều, sau khi lại hỏi thăm về một chút việc vặt vãnh thì mới rời đi.
 
Chờ bọn họ đi rồi, Thẩm Vô Song cầm một đống ống trúc nhỏ đi vào, thả trước mặt Vệ Uẩn nói: “Thuốc thường dùng đến, mang theo hết đi.”
 
Vệ Uẩn gật đầu, Vệ Hạ ra ngoài chuẩn bị văn điệp thân phận cho hắn, Thẩm Vô Song xách một ít rượu mời hắn: “Ra ngoài tâm sự?”
 
Vệ Uẩn đáp lời rồi cùng Thẩm Vô Song đi ra ngoài, ngồi trên hành lang.
 
Bầu trời phương Bắc rất trong trẻo, vạn dặm không bóng mây, trăng sáng treo trên cao, sáng rõ lại sạch sẽ. Mấy năm này Vệ Uẩn lớn rất nhanh, đã giống dáng vẻ của thanh niên, hắn ngồi bên cạnh Thẩm Vô Song, so với Thẩm Vô Song thì cao hơn nửa cái đầu.
 
“Thật ra thì chuyện bắt người không cần phiền ngươi tự mình đi.”
 
Thẩm Vô Song tán gẫu, Vệ Uẩn rót rượu cho mình, bình tĩnh nói: “Việc này liên quan đến chuyện trọng đại, ta không yên tâm.”
 
“Hắn đi về phía Hoa Kinh, ngươi đại khái là muốn về Hoa Kinh một chuyến.”
 
Vệ Uẩn không trả lời, Thẩm Vô Song cười nhìn hắn: “Ta nói này, không phải là ngươi cố ý trở về chứ?”
 
Vệ Uẩn nhàn nhạt nhìn hắn ta một cái, không nói nhiều.
 
Thẩm Vô Song nhún vai, cảm thấy Vệ Uẩn thật sự là càng ngày càng không thú vị, người này lúc thiếu thời còn nhiều lời một chút, càng lớn lại càng ít nói, đến bây giờ chính là có thể không nói thì sẽ không nói.
 
Trưởng thành dường như chính là xây lên một căn phòng trong lòng người ta, ngăn cách tất cả mọi người ở bên ngoài, trưởng thành rồi, phòng được xây xong rồi thì cùng thế giới bên ngoài nhìn nhau xa cách, tất cả tình cảm trở nên chậm chạp, cũng trở nên cực kỳ tỉnh táo.
 
Thẩm Vô Song không nói rõ đây là chuyện tốt hay chuyện xấu, hắn ta cũng như vậy, vì vậy hắn ta nói: “Ngươi cũng đã ba năm không về rồi, nên về thăm mẫu thân của ngươi một chút.”
 
“Ừm.” Vệ Uẩn cuối cùng cũng đáp lời, Thẩm Vô Song giơ tay lên, chỉ chỉ cây cột trong phòng: “Ngươi nhớ người đó cũng ba năm rồi, gặp một lần cũng tốt.”
 
Vệ Uẩn không lên tiếng, sau một hồi, cuối cùng hắn nói: “Ta sẽ lén nhìn nàng.”
 
Thẩm Vô Song cười: “Chuyện này có gì mà lén? Muốn gặp thì gặp, ngươi gặp nàng là phạm phải vương pháp nào à?”
 
Vệ Uẩn giương mắt nhìn Thẩm Vô Song một cái: “Vương pháp trong lòng ta.”
 
Thẩm Vô Song bị hắn chặn họng, Vệ Uẩn rót rượu cho Thẩm Vô Song: “Vô Song, ta và ngươi không giống nhau.”
 
Hắn bình tĩnh lên tiếng: “Ta không thoải mái được như ngươi, nếu như ta và nàng ở bên nhau thì sẽ có vô số ánh mắt nhìn vào. Lúc trước Cố Sở Sinh nói ta nhỏ tuổi, ta mạnh miệng nói với hắn là ta sẽ kiên trì, nhưng thật ra trong lòng ta sợ.”
 
“Sau đó Nhị tẩu nói rõ ràng tất cả, chỉ ra rõ ràng, ta cảm thấy, tẩu ấy nói đúng.”
 
“Ngươi thích một người thì phải trải tốt tất cả đường đi cho nàng, không thể liều lĩnh vì ngươi thích thì kéo nàng đi vào một con đường vô cùng khó khăn. Cho dù nàng không quan tâm,” Vệ Uẩn nâng chén rượu đến trước môi, ngẩng đầu nhìn trăng sáng: “Ta cũng đau lòng.”
 
“Cho nên ngươi định làm như thế nào?” Thẩm Vô Song có chút bực bội, Vệ Uẩn không phải là đang đâm vào trái tim của hắn ta sao?
 
Thẩm Vô Song đưa tay chỉ vào các cây cột đầy vết cắt trong phòng: “Định rạch đầy mấy cây cột kia, sau đó đời này của ngươi cứ trôi qua như vậy?!”
 
“Ta cho mình năm năm. Nếu ta đến hai mươi mà vẫn thích nàng giống như bây giờ,”
 
Vệ Uẩn bình tĩnh lên tiếng, Thẩm Vô Song có chút khó hiểu, hắn ta quay đầu nhìn người dưới ánh trăng, nhìn hắn uống hết rượu rồi nhẹ nhàng đặt chén rượu trên mặt đất, dường như đang nói tới một chuyện bình thường hơn cả bình thường, bên trong sự bình thản mang theo mấy phần trịnh trọng không tên: “Ta sẽ trở về cưới nàng.”
 
** ** ** **
 
Sở Du ngồi quỳ chân bên cạnh Trưởng công chúa, trông thấy từng Thái y lui xuống.
 
Gần như là toàn bộ Thái Y viện đều đến xem bệnh, mỗi người đều cho Trưởng công chúa một lời khẳng định --- thật sự có thai.
 
Chuyện này trở thành sự thật mà Trưởng công chúa trốn không thoát, Trưởng công chúa cho tất cả mọi người lui xuống, chỉ giữ lại Sở Du ở lại trong phòng cùng nàng ấy.
 
Cánh cửa vừa mới đóng lại, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, Trưởng công chúa liền nhìn về phía Sở Du.
 
Tay của nàng ấy run nhè nhẹ, Sở Du bình tĩnh nhìn nàng ấy: “Điện hạ, đây là con của người.”
 
“Đây cũng là của hắn.”
 
Trưởng công chúa cắn răng lên tiếng: “Hắn bức tử huynh trưởng của ta, cầm tù ta ở chỗ này, hắn hại chết bảy vạn tướng sĩ của Đại Sở, đưa nữ nhi của ta gả đi nơi xa -----”
 
Trong mắt Trưởng công chúa nén nước mắt: “Hắn còn muốn để ta sinh con cho hắn?! Hắn nằm mơ!”
 
Nói xong Trưởng công chúa đẩy Sở Du, nàng ấy vội vàng đứng dậy, dường như muốn tìm cái gì đó, nói lặp đi lặp lại: “Ta không thể giữ đứa bé này, ta không thể, ta…”
 
Sở Du cuống quýt đuổi theo, giữ chặt lấy Trưởng công chúa, Trưởng công chúa thấy nàng không cho nàng ấy tìm đồ, nàng ấy liền giơ tay lên muốn đánh về phía bụng mình, Sở Du kéo tay nàng ấy lại, lên tiếng hét to: “Điện hạ!”
 
Trưởng công chúa chậm rãi quay đầu, ngơ ngác nhìn Sở Du, trong mắt nàng ấy chứa nước mắt, Sở Du chưa bao giờ thấy dáng vẻ Trưởng công chúa mềm yếu như vậy. Nàng ấy giống như một tiểu cô nương đã mất đi tất cả áo giáp và đao kiếm, hoảng hốt luống cuống.
 
“Ta không thể có con của hắn,” Nàng ấy khàn giọng lên tiếng: “Ngươi hiểu không, hả?”
 
“Ta hiểu,” Sở Du cầm tay nàng ấy, bình tĩnh lên tiếng: “Ta hiểu.”
 
“Hắn là kẻ thù của ta, hắn là tội nhân của Đại Sở, sớm muộn gì cũng có một ngày ta phải tự tay giết hắn, ta phải đưa hắn đến Hoàng Tuyền tạ tội với tất cả mọi người, ngươi biết không!”
 
“Ta biết.”
 
“Ta đã ép dạ cầu toàn mà hạ thấp thân phận với hắn rồi, sự kiêu ngạo của ta, tôn nghiêm của ta, người nhà của ta, tình yêu của ta, tất cả ta đều không có, tất cả đều cho hắn rồi! Hắn còn muốn thế nào?!”
 
Trưởng công chúa bỗng nhiên nâng cao giọng nói, tay nàng ấy run run che bụng của mình, vẻ mặt hốt hoảng: “Ta cảm thấy nó giống như một hạt giống mang theo kịch độc, nó muốn mọc rễ nảy mầm trong thân thể ta. Nhưng mà không được… cái gì ta cũng có thể nhường, ta tuyệt đối sẽ không sinh con cho hắn… ta tuyệt đối sẽ không để nghiệt chủng của hắn lớn lên trong bụng ta. Ta nhất định sẽ giết hắn, nếu ta có con của hắn…”
 

Vẻ mặt Trưởng công chúa tái nhợt: “Đây là muốn ép ta sau này cũng giết con của ta sao?”
 
Giết một người mình yêu là đã đủ rồi.
 
Cả đời này của nàng ấy, thời thiếu niên thì cung loạn mất mẫu thân, sau khi huynh trưởng cướp đế vị thì mất phụ thân, thời tuổi xuân thì mất phu quân, khi trung niên thì mất huynh trưởng.
 
Nàng ấy vẫn luôn nói với người khác, nàng ấy phải sống vô cùng tốt đẹp, không thể để cho người khác xem trò cười của mình.
 
Thế nhưng từ thần nữ biến thành Trưởng công chúa, lại từ Trưởng công chúa biến thành Mai phi dựa vào sủng ái của quân chủ, cả đời này của nàng ấy đã sớm làm trò cười cho người khác rồi.
 
Đứa trẻ này dường như đang đánh nàng ấy, lại tựa như đang ép cọng rơm trên người nàng ấy, cả người nàng ấy không có khí lực, trợn to mắt nhìn bên ngoài cung, nàng ấy liều mạng muốn đứng lên nhưng lại không đứng dậy nổi; nàng ấy liều mạng muốn khống chế nước mắt nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn tầm mắt trở nên mơ hồ.
 
Sở Du cảm nhận được sự giãy giụa của nàng ấy, thế là nàng hỏi xin đỡ nàng ấy rồi bình tĩnh nói: “Điện hạ, con đường nhân sinh đều do mình chọn.”
 
Trưởng công chúa hơi dừng lại, nàng ấy chậm rãi ngẩng đầu nhìn Sở Du, vẻ mặt Sở Du trầm ổn: “Con đường của mỗi người đều rất khó khăn, đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, người thân bên cạnh rời đi, phản bội, hãm hại, đi đến đường cùng, ai cũng sẽ có những khoảnh khắc như thế, nhưng trọng điểm là ở chỗ lựa chọn.”
 
“Có số ít người lựa chọn cắt đứt sợi dây lôi kéo họ trong ao đầm lầy, có người lựa chọn bị sợi dây kéo xuống. Điện hạ,” Sở Du đỡ tay của nàng ấy vững vàng đến mức giống như dù có ngàn cân đè lên cũng sẽ không động đậy chút nào, điều này khiến Trưởng công chúa rất có cảm giác an toàn, nàng ấy chậm rãi tỉnh táo lại, nhìn đôi mắt Sở Du đang nhìn chăm chú vào nàng ấy, nghe nàng nói: “Người chặt đứt những sợi dây đó rồi bước đi thì sẽ không sao nữa.”
 
“Con đường nhân sinh còn rất dài, không phải sao?”
 
Nghe thấy lời này, cảm xúc của Trưởng công chúa cuối cùng cũng ổn định lại, nàng ấy lẳng lặng nhìn Sở Du, một lúc sau, cuối cùng nàng ấy nói: “Ngươi nói đúng.”
 
Nói xong, nàng ấy đứng dậy dưới sự nâng đỡ của Sở Du, chậm rãi lên giường, bình tĩnh nói: “Ta phải đi ra ngoài.”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng đứng một bên, Trưởng công chúa suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Ngươi nghĩ cách truyền chuyện ngày thường ta thích mùi hương của Thập Nhật hương đến chỗ Vương Quý phi đi.”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du hơi sững sờ.
 
Thập Nhật hương là một loại mùi hương chỉ sinh ra sau khi phơi khô hoa ở Đông Nam, mùi thơm có thể lưu giữ mười ngày, cho nên tên là Thập Nhật hương. Loại hương này có công hiệu an thần nhưng hiếm có người biết là, Thập Nhật hương có mùi hương gần giống với loại hoa ‘Tử Tư’ cũng ở Đông Nam. ‘Tử Tư’ đối với nữ tử bình thường có công hiệu lưu thông máu dưỡng nhan, nhưng đối với nữ tử trong thời gian mang thai mà nói thì là tối kỵ, đeo túi hương Tử Tư một ngày đã đủ để sinh non, cho nên dù nữ tử ở khu Đông Nam thích Thập Nhật hương thì trong thời gian mang thai cũng hiếm khi dùng hoa này làm hương liệu, chỉ sợ lẫn với Tử Tư.
 
Mà lúc Vương Quý phi thuở nhỏ thật ra đã cùng mẫu tộc lớn lên ở khu Đông Nam, Thập Nhật hương đối với những người khác thì lạ lẫm nhưng với Vương Quý phi lại tuyệt đối không xa lạ.
 
Trong khoảnh khắc Sở Du nghe thấy lời nói này của Trưởng công chúa thì đã biết ý của nàng ấy.
 
Nàng há hốc mồm, lại không nói nên lời được điều gì.
 
Đứa con là của Trưởng công chúa, cuộc đời là của Trưởng công chúa, tuy nàng có thể khuyên Trưởng công chúa sinh đứa trẻ ra, nhưng sau khi sinh ra thì sao?
 
Nàng không có cách nào sống thay cuộc đời của Trưởng công chúa, cũng không thể giúp đỡ nàng ấy nuôi nấng đứa trẻ này, đứa trẻ này được sinh ra thì nhất định sẽ xen vào giữa Triệu Nguyệt và Trưởng công chúa, Trưởng công chúa và Triệu Nguyệt đã bế tắc, đứa trẻ này được sinh ra thì vô tội biết bao?
 
Nhưng mà nàng cũng là người từng có con, dù cho đứa trẻ kia đã rất xa xôi nhưng cũng khiến nàng tổn thương thấu tâm can, nhưng nàng vẫn sẽ nhớ kỹ năm đó lúc mình mang thai đứa trẻ đó, loại cảm giác liều mạng bảo vệ nó đó.
 
Thế là nàng rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Điện hạ quyết định xong rồi sao?”
 
Trưởng công chúa không nói lời nào, nàng ấy nắm lấy tay vịn, rất lâu sau, giọng nói khàn khàn gằn từng chữ một: “Ta đã nghĩ rất rõ ràng, chuyện giữa ta và hắn, không cần phải có thêm người vô tội.”
 
Sở Du gật đầu, nàng đi lên phía trước đắp chăn cho Trưởng công chúa. Chính vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng thông báo, thái giám vừa dứt lời đã nghe thấy Triệu Nguyệt sốt ruột nói: “Ta nghe nói nàng triệu toàn bộ Thái Y viện, bọn họ nói với ta là nàng có con…”
 
Lời nói còn chưa dứt, Triệu Nguyệt liền dừng bước chân lại nhìn Sở Du. Hắn ta có chút thất thố, dừng bước chân lại, ho nhẹ một tiếng nói: “Vệ Đại phu nhân.”
 
“Bệ hạ.”
 
Sở Du xoay người sang chỗ khác, cung kính hành lễ.
 
Triệu Nguyệt đưa ánh mắt nhìn về phía Trưởng công chúa, Trưởng công chúa hiểu rõ ý của hắn ta, nàng ấy xua tay với Sở Du nói: “Ngươi đi xuống trước đi.”
 
Sở Du cung kính bái biệt rồi đi ra ngoài. Chờ đến khi đi đến hành lang, nàng thấp giọng dặn dò Vãn Nguyệt: “Nói cho mật thám trong cung biết chuyện Trưởng công chúa mang thai, để cho tất cả mọi người nhanh chóng biết tin.”
 
Vãn Nguyệt đáp lời, Sở Du xoay người đi đến ngự hoa viên, mang theo Trường Nguyệt dừng lại bên nhà thủy tạ*, cho Vãn Nguyệt thời gian đi tìm người.
 
*Nhà thủy tạ

 
Một lát sau, Vãn Nguyệt vội vàng trở về, nhỏ giọng nói: “Đều phân phó xong rồi.”
 
Sở Du gật đầu, lúc này mới dẫn Vãn Nguyệt trở về Vệ phủ.
 
Vào trong Vệ phủ, nàng cho người đi tìm Tưởng Thuần, chuẩn bị Thập Nhật hương, trang sức với các loại trâm cài hoa lệ, lại để cho Trường Nguyệt sơn móng tay của mình thành màu đỏ, cắt sửa thành hình dáng không khác mấy với Trưởng công chúa.
 
Lúc làm những việc này được một nửa thì nha hòa đi vào thông báo nói: “Đại phu nhân, Tống gia đưa lễ vật tới.”
 
Sở Du cúi đầu nhìn móng tay mà Trường Nguyệt sơn cho nàng dưới ánh nến, nàng bình tĩnh nói: “Nói ta ngủ rồi, không gặp.”
 
Chẳng được bao lâu thì lại có nha hoàn đến thông báo: “Đại phu nhân, người của Vương gia đến đây bái kiến.”
 
“Không gặp.”
 
Nha hoàn cung kính lui xuống đi từ chối người của Vương gia, Trường Nguyệt có chút khó hiểu nói: “Phu nhân, vì sao đêm nay bọn họ đều tới tìm người vậy?”
 
Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Trong hậu cung muốn bổ sung chủ tử, bọn họ có thể không hoảng hốt sao?”
 
Nói xong, Vãn Nguyệt bưng đồ đạc và túi thơm đi vào, Sở Du giương mắt nhìn thoáng qua những vật đó, sau đó nàng chậm rãi nói: “Bây giờ trong hậu cung căn bản không có con cháu, một khi Trưởng công chúa sinh con, nếu Vệ gia chúng ta lại làm trụ cột của nàng ấy thì chuyện phong Hậu sẽ ở trong tầm tay. Bất kể là Vương gia và Tống gia vì thăm dò tin tức hay là đến xúi giục thì đêm nay đều sẽ tới.”
 
“Phu nhân từ chối dứt khoát như vậy, không sợ hai nhà Vương Tống bất mãn sao?”
 
Vãn Nguyệt ngồi xổm xuống, ở sau lưng Sở Du chải đầu cho nàng.
 
Sở Du cúi đầu nhìn màu đỏ trên móng tay mình nhiễm ánh sáng, nàng hờ hững nói: “Bây giờ tin tức Trưởng công chúa có thai đã truyền tới, đang là thời khắc mấu chốt. Có gặp bọn họ hay không chính là thái độ của ta. Đối với hai nhà Vương Tống mà nói, ta không gặp có nghĩa là ta tiếp tục trung thành với công chúa, nếu như ta gặp thì mới là chuyện lạ.”
 
Nói xong, Sở Du đã được sơn móng tay xong, nàng giơ tay lên, để dưới ánh nến nhìn một chút: “Về phần đắc tội, bắt đầu từ ngày ta và Trưởng công chúa qua lại thân thiết thì ta đã đắc tội rồi, còn để ý lúc này?”
 
“Cũng phải.”
 

Trường Nguyệt gật đầu, nàng ấy nhìn về phía những cây trâm cài kia, hơi nghi hoặc nói: “Phu nhân cần những thứ kia làm gì?”
 
Lần này Sở Du không giải thích, nàng cười cười: “Ta tự có chỗ dùng của ta.”
 
Đợi đến ngày hôm sau, Sở Du mặc một chiếc váy dài màu xanh đen, bên ngoài phủ vải mỏng bạc kim tuyến thêu hoa văn, lựa lựa chọn chọn, nàng chọn ra một chiếc trâm không nổi bật từ trong đám trâm vàng đêm qua rồi đâm vào giữa sợi tóc, sau đó treo Thập Nhật hương rồi điều khiển ngựa đi vào cung.
 
Nàng vừa mới vào cung không lâu, vừa ở trên đường đi về phía cung Tê Phượng thì đối diện trông thấy nữ tử ngồi trên kiệu từ hoa viên đi qua. Sở Du dừng bước chân, hai tay chắp lại trước người, hơi cúi đầu, chờ người kia đi qua. Sở Du không hề nghĩ rằng đối phương lại cho người khiêng kiệu tới trước mặt nàng, dừng lại bên cạnh nàng nói: “Vệ Đại phu nhân.”
 
“Bái kiến Quý phi nương nương.”
 
Sở Du cung kính hành lễ, Vương Quý phi gật đầu.
 
Hôm nay nàng ta mặc một thân váy tơ lụa màu xanh nhạt, nhìn qua có chút trang trọng. Vương gia vẫn luôn mong mỏi nàng ta có thể leo lên Hậu vị, chỉ một mực bồi dưỡng theo phương hướng này. Bây giờ trong cung có ba vị Quý phi, thanh danh Trưởng công chúa không tốt, Diêu thị ngang ngược càn rỡ, Tống thị tuổi nhỏ yếu ớt, nếu không phải trong lòng Triệu Nguyệt có Trưởng công chúa thì Vương thị cũng thực sự có khả năng trở thành Hoàng hậu nhất ---
 
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Trưởng công chúa không sinh hạ hoàng tử mới được.
 
Bây giờ Vương Quý phi xuất hiện ở đây, trong lòng Sở Du và người ở đây đều hiểu rõ là có chuyện gì, Vương Quý phi đánh giá Sở Du từ trên xuống dưới một lần rồi nhẹ nhàng cười nói: “Ta nhớ lần trước gặp phu nhân còn là lúc xuân yến, khi đó phu nhân vẫn mặc tố y, bây giờ cũng bắt đầu ăn diện rồi.”
 
Vẻ mặt Sở Du ung dung: “Thiếp thân chỉ là tiểu nữ tử, đương nhiên thích rực rỡ. Bây giờ tang kỳ đã qua liền chọn lấy chút trang sức mình thích, vốn nghĩ thay đổi không lớn,” Sở Du nhẹ nhàng cười, nàng đưa tay đỡ lấy trâm vàng trên đầu, hơi có chút ngượng ngùng nói: “Lại không nghĩ tâm tư nương nương tỉ mỉ, vậy mà đã nhìn ra rồi.”
 
Vương Quy phi khẽ thở dài một tiếng: “Ngươi bây giờ cũng chỉ mười chín, người vẫn còn đang lớn, đang là tuổi tốt đấy.”
 
Sở Du nghe hiểu lời này của Vương Quý phi, ý của nàng ta đơn giản là bây giờ nàng nhỏ tuổi, sớm muộn gì cũng rời khỏi Vệ gia mà gả đi, nàng phải tính toán cho chính mình.
 
Vệ gia muốn liên minh với Trưởng công chúa, nhưng đó là chuyện của Vệ gia, không nhất định là chuyện của Sở Du.
 
Vương Quý phi thấy Sở Du im lặng thì nghĩ là nàng hiểu rõ ý của mình, nàng ta đưa tay vỗ vai nàng nói: “Ngươi và ta ăn ý, nếu như có gì khó xử thì đều có thể tìm đến bản cung.”
 
Nói xong Vương Quý phi nhẹ nhàng dựa vào ghế trên kiệu, lộ ra một chút kiêu ngạo: “Vương thị ta là thế gia nhất đắng, danh môn trăm năm, Vệ Đại phu nhân, có rất nhiều chuyện, người khác không làm được nhưng Vương gia của ta thì không nhất định. Với phẩm tính của Vệ Đại phu nhân, cho dù là tái giá thì Vương gia ta cũng có thể vì phu nhân mà tận lực. Nếu phu nhân và Vương thị ta ăn ý thì vị trí chính thê dòng chính của Vương gia có lẽ cũng được đấy?”
 
Nghe thấy lời này, Sở Du nhếch môi, hơi cong khóe miệng lên.
 
Vương Quý phi nhìn thấy trên mặt nàng mang ý cười thì khẽ nhíu mày, Sở Du ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng vén tóc ra sau rồi bình tĩnh nói: “Làm phiền nương nương quan tâm, chỉ là thiếp thân vẫn luyến tiếc vị trí cáo mệnh này, có lẽ vẫn là thôi đi.”
 
Vương thị là danh môn trăm năm, chẳng lẽ Vệ thị không phải là nhà bốn đời Tam công*?
 
*Nghĩa là bốn đời trước đều có ít nhất một người trong nhà được phong lên chức Tam công. Tam công ba cấp quan cao cấp nhất ở trong triều đình, chỉ dưới quyền duy nhất là Hoàng đế.
 
Nếu nói đến dòng dõi thì Vương thị và Vệ thị tương xứng; nói đến thanh danh, Vệ thị chính là sống lưng của quốc gia, cả nước ngưỡng mộ; bây giờ Sở Du ở Vệ phủ còn là nhất phẩm cáo mệnh, đến Vương thị ngoại trừ có thêm một nam nhân thì còn có thể thêm được cái gì?
 
Vương Quý phi nghe ra được sự chế giễu trong lời này, nàng ta nén giận, khuyên can nói: “Vệ Đại phu nhân, nữ nhân sống một mình đến hết đời khổ cực thế nào, sau này các ngươi mới biết được, nghe lời khuyên của bản cung, đừng có mà chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.”
 
“Nương nương nói đúng,” Sở Du thở dài, nàng đưa tay đặt ở ngực: “Đáng tiếc là thiếp thân quá để ý đến vị trí cáo mệnh này, vẫn không tốn sức nương nương quan tâm.”
 
Nói xong, một cung nữ từ góc rẽ đi tới, đám người nhận ra cung nữ đó, chính là Thải Vân hầu hạ bên cạnh Trưởng công chúa.
 
“Bái kiến Vương Quý phi.”
 
Thải Vân cung kính hành lễ với Vương Quý phi, sau đó nàng ấy quay đầu nói với Sở Du: “Vệ đại phu nhân, Mai phi nương nương chờ người đến sốt ruột rồi, phái nô tỳ đặc biệt đến mời.”
 
Sở Du quay đầu nhìn về phía Vương Quý phi cười nói: “Thất lễ rồi. Nương nương, vậy thiếp thân đi trước một bước?”
 
Vương Quý phi lạnh mặt gật đầu, Sở Du xoay người sang chỗ khác rồi theo Thải Vân đi về phía cung Tê Phượng.
 
Sở Du vừa biến mất trước mặt Vương Quý phi, thị nữ bên cạnh Vương Quý phi liền rất hận nói: “Nương nương người xem nàng ta như vậy, thật sự xem mình là cái thứ gì chứ!”
 
Trong mắt Vương Quý phi mang theo ý lạnh, nàng ta chậm rãi nói: “Hương cao tháng này ở trong cung đã phát đi chưa?”
 
“Chưa đâu.”
 
Bây giờ bên ngoài nói mặc dù người quản việc là Trưởng công chúa nhưng trên thực tế người chân chính làm việc lại là Vương Quý phi.
 
Vương Quý phi gật đầu rồi nói với thị nữ: “Tháng này đừng phát tất cả giống nhau, bưng hương cao đang có đến cho ba vị Quý phi, để Quý phi tự chọn.”
 
Thị nữ có chút không rõ, Vương Quý phi cũng không giải thích, trong đầu nàng ta chỉ có mùi hương của Thập Nhật hương trên người Sở Du quanh quẩn.
 
Nàng ta nhìn ra được, bây giờ Sở Du vì lấy lòng Trưởng công chúa mà các chi tiết gần như đều hướng về phía Trưởng công chúa. Mặc dù y phục đại khái được coi như là ổn trọng nhưng cũng đã cài trâm vàng, trên móng tay sơn màu đậu khấu, đây đều là học theo Trưởng công chúa, vậy Thập Nhật hương kia… đại khái cũng là hương mà Trưởng công chúa thích.
 
Dù sao thì nàng ta đưa hương cao qua, nếu như Trưởng công chúa thật sự thích thì đương nhiên sẽ chọn hương cao kia. Đều là đồ trong cung, xảy ra chuyện thì cũng không trách được nàng ta.
 
Vương Quý phi nhẹ nhàng cười một tiếng rồi quay đầu rời đi.
 
Thời gian sau đó, Sở Du dựa theo tần suất như thường ngày, đúng giờ vào cung vấn an Trưởng công chúa, tiếp đó thì lấy cái danh đánh cờ với Trưởng công chúa để sắp xếp đường chạy trốn ở trong cung.
 
Các nàng bày ra ván cờ này là vì để Vương Quý phi về khóc lóc kể lể với phụ thân, từ đó kích thích Vương thị và Triệu Nguyệt mâu thuẫn với nhau, nếu như Triệu Nguyệt trực tiếp giết người rồi lại nghĩ cách giá họa cho người khác hoặc là che giấu đi, thậm chí là tìm thế thân thì tất cả hành động của các nàng cũng như dã tràng xe cát.
 
Các nàng phải bảo đảm là Vương Quý phi còn sống, vớt một người từ trong cung ra ngoài không tính là dễ dàng, cần phải chuẩn bị sớm mới được.
 
“Nàng ta để ta tự chọn hương cao, ta chọn Thập Nhật hương.”
 
Trưởng công chúa bình tĩnh mở miệng: “Đêm nay ta sẽ dùng nó, hôm nay ngươi để Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt mang theo một người giả vờ là ngươi về Vệ phủ nhưng ngươi đừng đi, cứ trốn trong cung của ta.”

 
Sở Du gật đầu, nàng hạ quân cờ xuống bàn cờ, bình tĩnh nói: “Người cảm thấy Triệu Nguyệt sẽ vì người mà làm đến bước nào?”
 
“Vương gia là mẫu tộc của hắn, vị trí bây giờ của hắn toàn bộ là dựa vào việc đọ sức cân bằng mà có được, hắn sẽ không vì ta mà quá đắc tội với Vương gia.”
 
Trưởng công chúa bình tĩnh nói: “Đại khái là cấm túc nàng ta, tước phẩm cấp đi. Cho nên chúng ta phải cho thêm một mồi lửa, đốt cho đám lửa này to lên một chút.”

 
Sở Du lẳng lặng nghe, Trưởng công chúa giương mắt nhìn nàng: “Lúc nàng ta bị cấm túc, ta sẽ phái người ngụy trang thành người của Triệu Nguyệt ám sát nàng ta, ngươi nhân cơ hội đó đưa nàng ta đi, để nàng ta tưởng rằng Triệu Nguyệt dự định âm thầm ra tay với nàng ta.”
 
Bàn tay cầm quân cờ của Sở Du dừng lại, sau một hồi, nàng rũ mắt, cúi đầu lên tiếng: “Ừm.”
 
Con đường này, xưa nay không có ai là sạch sẽ.
 
Đánh cờ xong, Sở Du đi vào phòng trong, nàng đổi y phục với một ám vệ rồi để Trường Nguyệt và Vãn Nguyệt mang ám vệ kia đi giả vờ là nàng về phủ. Mà nàng thì đổi thành y phục cung nữ, đeo da mặt người lên, trốn trong phòng của Trưởng công chúa.
 
Đến giờ cơm tối, Trưởng công chúa tự mình ngồi trước gương, Sở Du đứng sau lưng nàng ấy, nàng ấy nhìn bản thân mình trong gương, một hồi sau thì chậm rãi nói: “Thật ra rất lâu trước đây, ta đã từng nghĩ tới việc sẽ mang thai con của hắn.”
 
“Có điều khi đó hắn còn quá nhỏ, ta lớn hơn hắn năm tuổi, còn có một nữ nhi, hắn đang vào lúc tuổi thanh xuân tươi đẹp, cho dù Tần Vương thế tử phóng khoáng đã đến bên cạnh ta thì ta cũng cảm thấy, có rất nhiều tiểu cô nương thích hắn.”
 
Nói xong, Trưởng công chúa bật cười lên tiếng: “Có lúc ta cũng sẽ nghĩ, dứt khoát đừng nói đến yêu đương, chỉ cùng hắn mây mưa một phen, có được con người hắn cũng rất tốt. Thế nhưng ta vô cùng sợ…”
 
“Người sợ cái gì?”
 
Sở Du tiến lên, nàng đưa tay chải đầu cho Trưởng công chúa, Trưởng công chúa khàn giọng lên tiếng: “Ta sợ hắn yêu ta.”
 
Nói xong, Trưởng công chúa chậm rãi nhắm mắt lại: “A Du à, những thiếu niên như bọn họ, nhiều khi không phân biệt được dục vọng và yêu.”
 
“Ta từng có một trai lơ, trước khi ta thích Triệu Nguyệt. Trai lơ kia rất nhỏ tuổi, ta là nữ nhân đầu tiên của hắn,” Nói xong, Trưởng công chúa nhếch miệng, trên mặt là vẻ cay đắng: “Ta cảm thấy hắn rất sạch sẽ, nói thích… cũng không phải là vô cùng thích, nhưng lúc hắn nói thích với ta, hắn chân thành đến mức ta quả thật có chút động tâm.”
 
“Sau đó có một ngày… hắn chạy đi cùng với một nữ nhân khác.”
 
“Thị vệ bắt hắn về, ta hỏi hắn, hắn nói yêu ta mà sao lại chạy đi cùng với nữ nhân khác?”
 
“Hắn thay lòng?”
 
“Không phải.” Trưởng công chúa lắc đầu, có chút trào phúng mà mở mắt ra: “Hắn nói với ta, là lỗi của hắn, hắn không phân biệt được dục vọng và tình cảm. Ta là nữ nhân đầu tiên của hắn, khi đó hắn cho rằng dục vọng chính là tình cảm, mãi đến sau này hắn gặp nữ nhân đó, hắn mới biết được là nó không giống nhau.”
 
“Một nam nhân rất dễ dàng sinh ra dục vọng với một nữ nhân, thế nhưng khi hắn lớn lên, khi hắn gặp được người này đến người khác, hắn sẽ phát hiện ra, à, dục vọng và tình cảm thật sự khác biệt vô cùng lớn. Mà khi bọn họ vì dục vọng mà theo đuổi ngươi thì chân thành tha thiết đến nỗi ngay cả chính họ cũng cảm thấy là thật. Thật ra không chỉ có nam nhân… nữ nhân cũng giống như vậy. Ngươi biết ở khoảnh khắc nào mà ta cảm thấy vô cùng rõ ràng là ta yêu Triệu Nguyệt không?”
 
Ánh mắt Trưởng công chúa có chút mơ màng: “Khoảnh khắc ta ôm hắn thật chặt, nghe hắn hỏi ta vô cùng dịu dàng, có phải nàng đau hay không, lúc hắn ôm ta gắt gao, đưa ta lên đến đỉnh núi giống như một đứa trẻ, ta đã có một ý nghĩa đáng sợ, ta thật sự vô cùng yêu người này, ta có thể buông bỏ tất cả để yêu hắn.”
 
“Cho nên trước khi hắn bày tỏ yêu ta một cách rõ ràng, ta chưa từng chạm vào hắn.”
 
Vẻ mặt Trưởng công chúa từ từ bình tĩnh trở lại: “Ta muốn một phần tình cảm thì sẽ muốn phần tình cảm này sạch sẽ, nếu không thì ra tình nguyện cả một đời không chiếm được gì cả.”
 
Nói xong, Trưởng công chúa cầm lấy cao hương trên bàn.
 
Nàng ấy run rẩy mở nắp ra, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Sở Du, nàng ấy bôi từng chút một lên mặt, lên cổ, lên tay, sau đó đặt tay lên bụng mình, thoa lên một vòng lại một vòng.
 
Mùi hương Tử Tư gần như không khác gì với Thập Nhật hương tràn ngập trong không khí, Trưởng công chúa bôi xong, ngay cả sức để đóng nắp lại cũng không có, nàng ấy mặc cho cái hộp rơi trên mặt đất.
 
Sở Du đi ra phía trước nhặt cao hương lên, vặn nắp lại rồi đặt lên bàn.
 
Sau đó nàng đỡ Trưởng công chúa lên giường, mình thì đợi ở một bên.
 
Khoảng chừng qua hai canh giờ, Trưởng công chúa bắt đầu cảm thấy đau bụng, Sở Du vội vàng xông ra ngoài, nàng lớn tiếng kêu to, gọi Thái y chạy tới.
 
Thái y và Triệu Nguyệt cùng nhau tới, Sở Du lẫn trong đám người đứng ở ngoài cửa.
 
Lúc Triệu Nguyệt tới, cơn đau của Trưởng công chúa bắt đầu tăng lên, nàng ấy cắn chặt hàm răng, sắc mặt trắng bệch, máu chảy nhỏ giọt từ dưới người nàng ấy, Triệu Nguyệt ôm nàng ấy vào lòng, cả người hắn ta đều đang run.
 
Hắn ta vừa hôn trán nàng ấy vừa nói với nàng ấy: “Nàng đừng sợ, nàng đừng sợ…”
 
Bọn họ đan mười ngón tay vào nhau, Trưởng công chúa đau đến mức véo hắn ta nhưng hắn ta không buông tay, gắt gao ôm lấy nàng ấy.
 
Thái y nhiều lần hỏi Trưởng công chúa đã dùng đồ gì, cuối cùng cũng tìm được cao hương, toàn bộ Thái Y viện hội chẩn, một Thái y đến từ khu Đông Nam nhận ra, hoa chứa trong cao hương này có lẽ là Tử Tư.
 
Thái y vội vàng kê đơn thuốc, giày vò đến nửa đêm, Trưởng công chúa đau đến ngất đi, cuối cùng mới làm máu dừng lại được. Triệu Nguyệt đứng trong phòng, nhìn Thái y quỳ đầy đất, hắn ta khàn giọng nói: “Thái tử, không giữ được?”
 
Đứa trẻ còn chưa sinh ra, Triệu Nguyệt đã gọi là “Thái tử”, có thể nhìn thấy sự kỳ vọng của hắn ta đối với đứa trẻ này.
 
Thái y nơm nớp lo sợ, không có ai dám trả lời, Triệu Nguyệt bỗng nhiên lên tiếng: “Nói đi!”
 
“Bệ hạ,” Thái y Thự Thừa cuối cùng cũng mở miệng, thở dài rồi nói: “Dược tính của Tử Tư mạnh mẽ, bệ hạ nén bi thương.”
 
“Vì sao lại có thứ này…” Giọng nói Triệu Nguyệt run rẩy: “Rõ ràng là Mai phi đang mang thai, tại sao trong cung lại có thứ này! Ai mang tới?”
 
Triệu Nguyệt nắm chặt cao hương, hắn ta gầm thét lên tiếng: “Tại sao thứ này lại ở đây, Tử Tư không thể tới gần người mang thai, đám nô tài các ngươi không biết sao?!”
 
“Bệ hạ…” Thải Vân rụt rè mở miệng: “Nhưng lúc cao hương này được đưa tới, rõ ràng nói là Thập Nhật hương…”
 
Triệu Nguyệt hơi sững sờ, sau đó lập tức kịp phản ứng, hắn ta cảm thấy tay chân lạnh buốt, ngơ ngác nhìn cao hương, hắn ta biết rõ những thủ đoạn bẩn thỉu đó, trong nháy mắt đã hiểu ra chân tướng.
 
“Đưa những người đã từng chạm vào cao hương này tới đây cho trẫm.”
 
Trong giọng nói của hắn ta mang theo ý lạnh, không bao lâu, cung nữ đưa cao thơm bị mang lên, Triệu Nguyệt ngồi quỳ trên cao, ngắm nghía hộp cao hương trong tay, hắn ta nhìn người đang run lẩy bẩy quỳ dưới đất, bình tĩnh nói: “Đây là đứa trẻ đầu tiên của trẫm, các ngươi có biết trẫm hy vọng trông mong nó bao lâu không?”
 
Nói xong, hắn ta ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên người đang quỳ trên mặt đất, trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Mười hai năm.”
 
Mười hai năm trước, lần đầu tiên hắn ta biết, bản thân đã thích tiểu cô cô của mình.
 
Mười hai năm sau đó, nguyện vọng lớn nhất cả đời hắn ta chính là cưới nàng ấy, cùng nàng ấy có một đứa con.
 
Thế nhưng nó mất rồi.
 
Triệu Nguyệt đứng dậy, hắn ta bình tĩnh nói: “Trẫm cho các ngươi một cơ hội, nói ra, hoặc là, trẫm đưa các ngươi đến một nơi, trẫm đảm bảo với các ngươi, sống không bằng chết.”
 
Người ở đây ríu rít khóc lên, nói với nhau bảo đối phương nói ra. Nhưng mà hồi lâu đều không có ai đứng ra. Triệu Nguyệt xua xua tay, để cho người dẫn những người này đi, nhưng vào chính lúc này thì một cung nữ hét ầm lên: “Là Vương Quý phi! Vương Quý phi!”
 
Triệu Nguyệt ngẩng đầu lên, thị nữ kia khóc bò lên trước nói: “Điện hạ, nô tỳ không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng trước kia cao hương đưa cho mọi người đều là lấy đồ trong kho đưa cho mọi người giống nhau theo quy định. Nhưng tháng này Vương Quý phi đột nhiên hạ lệnh, muốn đổi hình thức, do mọi người tự mình chọn… cao hương năm nay không có bất kỳ khác thường gì, chỉ có chuyện này. Nhất định là nàng ta!”
 
Thần sắc trong mắt Triệu Nguyệt lay động.
 
Vương Quý phi…
 
Hắn ta nắm hộp cao hương, tay khẽ run. Sau đó hắn ta đứng dậy, nâng tay lên dặn dò người hầu: “Đưa xuống dùng hình, ai nói ra manh mối thì có thể đi chết.”
 
Tất cả mọi người sững sờ, mà người bên cạnh nghe thấy thì càng khó hiểu, thẩm vấn đều là nói ra thì có thể sống, nào có dùng tin tức đổi lấy cái chết? Trừ phi là…
 
Quá tàn nhẫn.
 
Sở Du ở bên ngoài nghe, nàng ngẩng đầu nhìn trăng, trong lòng có chút run lên.
 
Nàng nghĩ, nàng và Trưởng công chúa đều đã đánh giá sự tàn nhẫn của Triệu Nguyệt quá thấp rồi.

 
Sau khi hắn ta nói xong câu đó, trong phòng cuối cùng cũng có động tĩnh truyền đến.
 
Triệu Nguyệt vội vàng đứng dậy, đi tới bên cạnh Trưởng công chúa. Hắn ta quỳ gối trước giường, nắm chặt tay Trưởng công chúa, khàn giọng nói: “Không sao, nàng còn đau không?”
 
Trưởng công chúa nhìn nóc giường, vẻ mặt bình tĩnh.
 
Nàng ấy chậm rãi giơ tay lên đặt nơi bụng mình, quay đầu nhìn về phía Triệu Nguyệt, nàng ấy khàn giọng hỏi một câu: “Nó đâu?”
 
Vẻ mặt Triệu Nguyệt cứng đờ, Trưởng công chúa không lên tiếng.
 
Trên khuôn mặt nàng ấy không có một chút biểu cảm nào, yên lặng như chết. Trong lòng Triệu Nguyệt hơi run lên, hắn từng nhìn thấy vẻ này trên mặt nàng ấy vào năm đó Mai Hàm Tuyết chết.
 
Hắn ta hốt hoảng cầm tay nàng ấy chặt hơn, gấp gáp nói: “Nàng đừng buồn, chúng ta sẽ có những đứa trẻ khác, chúng ta…”
 
“Cho nên nó cứ vậy mà chết đi, đúng không?”
 
Trưởng công chúa nhìn hắn ta chăm chú, nàng ấy chậm rãi cười lên, nước mắt chậm rãi chảy ra từ trong hốc mắt: “A Nguyệt, sao mà ta không giữ được ai vậy?”
 
“Chúng ta… sao lại khó khăn như vậy?”
 
“Chàng nhìn ta và chàng xem,” Tiếng cười của nàng ấy càng lúc càng lớn: “Chàng làm Hoàng đế bù nhìn, ta là Mai Phi không thể lộ ra ánh sáng, nhi tử chết rồi, chúng ta cũng chỉ có thể nắm tay ra vẻ như chưa từng xảy ra gì cả mà nén giận.”
 
“Đừng nói nữa…” Thân thể Triệu Nguyệt run rẩy, hắn ta cố gắng giữ cho mình bình tĩnh.
 
Trưởng công chúa nhìn hắn ta, nàng ấy nén nước mắt: “Triệu Nguyệt,” Nàng ấy trào phúng: “Đồ tể phẫn nộ còn có thể giết người, chàng là đế vương cao quý, chàng có thể làm cái gì đây?”
 
Triệu Nguyệt mím môi không lên tiếng.
 
“Chàng biết không,” Nàng ấy rút tay ra khỏi tay hắn ta, đặt lên hai gò má hắn, dịu dàng lên tiếng: “Thật ra ta biết.”
 
“Từ lúc bụng ta bắt đầu đau, ta đã nghĩ đến kết cục, ta biết cũng chỉ là một đám cung nữ thị vệ chết đi, người thật sự ra tay thì không có bất kỳ sự trừng phạt nào, cho dù có thì cũng chính là chút sấm sét mưa lớn. Sự khó khăn của chàng, ta biết.”
 
Nói xong, nàng ấy khàn giọng lên tiếng: “Hoàn cảnh khó khăn của chàng, ta biết. Cho nên ta không trách chàng, thế nhưng ta sợ… ta sợ…”
 
Nàng ấy cuối cùng cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng. Triệu Nguyệt ôm nàng ấy vào lòng, nghe nàng ấy khóc đến khàn cả giọng.
 
Hắn ta chưa từng thấy Trưởng công chúa như thế này.
 
Trong lòng hắn ta, bất kể là lúc nào nàng ấy đều muốn cất giữ sự kiêu ngạo ấy, tuyệt đối sẽ không để người ta nhìn ra được một chút nhếch nhác. Đây là lần đầu tiên nàng ấy ở trong lòng hắn ta, buông xuống tất cả tư thái, nhiều lần nói với hắn ta---
 
Ta sợ.
 
Trong mắt Triệu Nguyệt đều là nước mắt, bàn tay hắn ta ôm nàng ấy khẽ run, chờ đến khi nàng ấy cuối cùng cũng khóc mệt rồi, hắn ta buông nàng ấy ra.
 
Thân thể hắn ta run rẩy, cả người đều có chút lảo đảo, hắn ta lấy kiếm từ trên tường rồi đi ra ngoài.
 
Vừa ra ngoài cửa lớn, hắn ta phân phó ngự lâm quân phong tỏa toàn bộ cung Tê Phượng, sau khi để lại một câu “Xử lý cung Tê Phượng sạch sẽ”, hắn ta liền đi về phía cung Lạc Hà của Vương Quý phi.
 
Thái giám Trương Huy vẫn luôn hầu hạ bên cạnh hắn ta nhìn ra được Triệu Nguyệt không bình thường, lo lắng nói: “Bệ hạ, ngài đây là muốn làm gì…”
 
Triệu Nguyệt không nói lời nào.
 
Trương Huy lấy hết dũng khí mà níu tay áo Triệu Nguyệt, lớn tiếng nói: “Bệ hạ!” Triệu Nguyệt dừng bước chân lại, hắn ta quay đầu nhìn Trương Huy, nghe Trương Huy nói như sắp khóc lên: “Vương gia là mẫu tộc của ngài mà…”
 
Triệu Nguyệt nhìn Trương Huy.
 
Đây là người từ nhỏ đã cùng hắn ta lớn lên, hắn ta luôn luôn mang theo sự kính trọng đối với ông, hắn ta gọi xưng hô lúc hắn ta lưu lạc bên ngoài: “Trương bá.”
 
Trương Huy đỏ mắt, Triệu Nguyệt cười một cách khó khăn: “Lần đầu tiên ta có con, ta vô cùng cao hứng, ta cho rằng đứa trẻ được sinh ra thì sau này ta và nàng có thể sống thật tốt.”
 
Trương Huy khàn giọng: “Sau này ngài vẫn sẽ có.”
 
“Ta là phụ thân của nó, cũng là trượng phu của nàng. Bây giờ, con của ta chết rồi, thê tử của ta nằm trong cung, nàng nói nàng sợ…”
 
Giọng nói Triệu Nguyệt run rẩy, hắn ta bỗng nhiên lên giọng: “Cả đời này của nàng, có khi nào từng nói sợ?!”
 
“Ta biết bá muốn nói gì, Vương gia là mẫu tộc của ta không sai, thế nhưng ta đã xác định sẽ giết Vương Chi. Trương bá yên tâm, chuyện nàng ta chết sẽ không bị truyền đi, ta sẽ sắp xếp tốt.”
 
Triệu Nguyệt chậm rãi tỉnh táo lại, trên mặt đều là sát ý: “Đừng ai cản ta.”
 
Sở Du trốn trong bóng tối, nghe thấy lời của Triệu Nguyệt thì nhíu mày, nàng đi trước một bước mà vội vã chạy về phía cung Lạc Hà.
 
Tâm tư nàng loạn như ma.
 
Nàng và Trưởng công chúa đều không nghĩ tới, Triệu Nguyệt sẽ làm đến mức này.
 
Bất kể như thế nào thì Vương Quý phi đều phải sống, nếu như nàng ta thật sự chết đi thì với năng lực của Triệu Nguyệt, nói không chừng sẽ thật sự che giấu được.
 
Sở Du vội vã lẻn tới cung Lạc Hà, trực tiếp trèo vào phòng ngủ của Vương Quý phi, nàng điểm huyệt vào lúc nàng ta còn chưa kịp lên tiếng rồi khiêng người đi ra bên ngoài.
 
Lúc này Triệu Nguyệt mang theo kiếm chạy tới, Sở Du và Triệu Quý phi trốn trên ngọn cây, nghe Triệu Nguyệt cả giận nói với người trong cung Lạc Hà: “Người đâu?!”
 
Trong mắt Vương Quý phi là sự nghi ngờ không thôi. Triệu Nguyệt không tìm thấy nàng ta thì hạ lệnh cho người tản ra tìm xung quanh, sau đó cho một mồi lửa về phía cung Lạc Hà.
 
“Quả nhiên là hắn đã quyết tâm giết người.” Sở Du nhẹ nhàng thở dài: “Nương nương, nếu tối nay ngươi không ra khỏi cung được thì sợ là chỉ có thể chết đi.”
 
Nói xong, nàng thấy bốn bề vắng lặng thì nhanh chóng mang Vương Quý phi đến nơi mà nàng đã chuẩn bị, bỏ Vương Quý phi vào thùng nước gạo, mình thì cầm lệnh bài rồi cùng người hầu đưa thùng nước gạo lên xe ngựa.
 
Lúc xe ngựa đi đến trước cửa cung thì trong cung đã hoàn toàn hỗn loạn, Triệu Nguyệt trực tiếp hạ lệnh phong tỏa cửa cung. Sở Du nhìn những người kia đang thương lượng, nàng cũng bất chấp những thứ khác, kẹp lấy ngựa xông thẳng về phía cửa cung, trong lúc tất cả mọi người đột nhiên không kịp chuẩn bị mà xông ra khỏi cửa cung.
 
Binh sĩ nhanh chóng đuổi theo, Sở Du mang theo Vương Quý phi nhún người bay lên mái hiên, lúc này số người đuổi theo đều là binh lính bình thường, không có mấy người lên được, bọn họ liền mất dấu Sở Du.
 
Sở Du mang theo Vương Quý phi, trái tim còn nhảy thình thịch thình thịch.
 
Làm những việc này, thật ra nàng cũng sợ. Lúc đang sợ thì trong đầu nàng bỗng xẹt qua một bóng hình.
 
Nàng không nhịn được mà khẽ cười.
 
Thói quen thật sự là một chuyện rất đáng sợ, cả đời này không có ai từng khiến cho nàng an lòng, sau đó nàng đã gặp được một người như vậy, từ đó bất kể là vào lúc sợ hãi điều gì, nàng đều sẽ nhớ tới người đó.
 
Vệ Uẩn.
 
Cái tên đó giống như mang theo sức mạnh vô tận. Nàng khẽ cười một tiếng, lại cứ như vậy mà ổn định trở lại.
 
Cùng lúc đó, Vệ Uẩn cũng đã chuẩn bị xong tất cả, hắn đeo mặt nạ da người lên rồi chạy thẳng về phía Hoa Kinh.

 


Bình Luận (0)
Comment