Sơn Hà Chẩm

Chương 92

Sở Du mang theo Vương Quý đi đến một gian phòng nhỏ trong thành mà nàng đã chuẩn bị xong, nàng cho người đi nấu nước nóng rồi cùng Vương Chi chia ra mạnh ai nấy tắm rửa một cách nhanh chóng, sau đó Sở Du đến đại sảnh chờ Vương Chi tới.
 
Lúc Vương Chi tới, vẻ mặt nàng ta còn có chút hoảng hốt, Sở Du rót cho nàng ta chén trà rồi bình tĩnh nói: “Nương nương, uống chén trà ủ ấm thân thể trước.”
 
“Tại sao ngươi lại ở đây?”
 
Vương Chi ngước mắt nhìn Sở Du, vẻ mặt nghi ngờ không thôi. Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Biết được nương nương gặp nạn, ta thuận tay giúp một chút mà thôi.”
 
“Hắn… tại sao hắn lại muốn giết ta?!”
 
Vương Chi chậm rãi tỉnh táo lại, trong giọng nói mang theo sự khó tin, Sở Du nhấp một ngụm trà rồi bình tĩnh nói: “Tại sao bệ hạ muốn giết người, người không biết sao?”
 
Vương Chi ngẩn người, một lát sau, sắc mặt nàng ta thay đổi, nâng cao giọng: “Vì nghiệt chủng kia?!”
 
“Bệ hạ nói,” Sở Du giương mắt nhìn nàng ta, nàng nghiêm túc nói: “Đó là Thái tử.”
 
Vẻ mặt Vương Chi trong nháy mắt mang theo sự giận dữ: “Hắn điên rồi sao?! Công chúa vô dụng kia bây giờ có cái gì?! Vương gia ta một tay nâng đỡ hắn đi đến hôm nay, chính là mẫu tộc của hắn, hắn lại vì nghiệt chủng này mà giết ta?!”
 
Vương Chi lắc đầu đứng dậy: “Không… không được, ta hồi cung, ta muốn đích thân hỏi hắn, ta…”
 
“Nương nương,” Sở Du nhàn nhạt lên tiếng: “Cửa cung đã bị giới nghiêm, trước cửa Vương gia bây giờ cũng đã có sát thủ phủ đầy, nếu người tùy tiện đi lung tung, cái mạng này coi như ta không giữ được.”
 
“Ngươi nói bậy!”
 
Vương Chi quát chói tai: “Bổn cung không tin ngươi, ngươi bắt bổn cung, nhanh đưa bổn cung về!”
 

Nghe thấy lời này, Sở Du cười khẽ: “Được.”
 
Nói xong, nàng đưa tay chỉ về phía cửa: “Cửa lớn đã mở ra, nương nương muốn thì đi, đi đâu cũng được. Ta chỉ có một điều kiện.”
 
Nàng ngước mắt nhìn nàng ta: “Trước khi chết, đừng nói là ta đã giúp ngươi.”
 
Vẻ mặt Sở Du quá bình tĩnh, trong đầu Vương Chi hiện lên dáng vẻ Triệu Nguyệt mang theo kiếm đi đến cung Lạc Hà.
 
Sở Du không lừa nàng ta…
 
Lời có thể nói dối được, thế con người Triệu Nguyệt thì sao?
 
Nàng ta chưa từng thấy Triệu Nguyệt ngang ngược như thế, nhưng cho dù là nhìn từ xa, nàng ta cũng biết, Triệu Nguyệt lúc ấy quả thật muốn giết nàng ta.
 
Nhưng mà vì sao?
 
Triệu Nguyệt điên rồi sao?
 
Hắn ta luôn cân nhắc hơn thiệt, phụ thân cũng từng nói với nàng ta, tính tình của Triệu Nguyệt sớm muộn gì cũng có ngày sẽ khuất phục quyền thế, bảo nàng ta đừng quá để Trưởng công chúa trong lòng, nhưng hôm nay sao lại như thế…
 
Hắn ta đánh vào mặt Vương gia như vậy, không sợ Vương gia trở mặt sao? Nếu như Vương gia không ủng hộ hắn ta, trong tay hắn ta còn có ai là thật sự trung thành tuyệt đối?
 
Diêu Dũng thần phục chẳng qua là tính toán quyền lợi, Tạ gia giúp đỡ hắn ta chẳng qua cũng là vì cân nhắc sau khi chọn ra được vị vua thích hợp, những người khác thì không cần nói, chỉ có Vương gia mới là nguồn gốc lập thân của hắn ta!
 
Vẻ mặt Vương Chi hoảng hốt, Sở Du bình tĩnh nói: “Nương nương, đã nghĩ ra được đi đâu chưa?”
 
Vương Chi bị giọng nói này triệu hồi thần trí, nàng ta quay đầu, lạnh lùng nhìn Sở Du.

 
“Vì sao ngươi giúp ta?”
 
Sở Du không lên tiếng, nàng nhấp một ngụm trà. Vương Chi nhanh chóng nói: “Không phải ngươi là người của Trưởng công chúa sao? Ngươi cứu ta, ngươi không sợ Trưởng công chúa trách tội?”
 
“Trưởng công chúa có gì mà trách tội?”
 
Sở Du nhẹ nhàng cười một tiếng: “Đến bây giờ ngươi vẫn chưa nhìn ra là vì sao ngươi ở đây sao?”
 
Khuôn mặt Vương Chi lộ ra vẻ nghi hoặc, Sở Du giương mắt nhìn nàng ta, nàng chống cằm: “Người phân biệt rất rõ Thập Nhật hương và Tử Tư đấy.”
 
Nghe thấy lời này, Vương Chi bỗng nhiên kịp phản ứng: “Ngươi tính kế ta?!”
 
“Ngươi để ta hại con của Trưởng công chúa, ngươi biết Triệu Nguyệt sẽ ra tay với ta, nhưng mà…” Vương Chi có chút không hiểu: “Tại sao ngươi lại muốn hại con của Trưởng công chúa?”
 
Nàng ta tự lẩm bẩm, tự mình phân tích cho mình: “Không… không phải, ngươi cố ý, các ngươi đều cố ý…”
 
Vương Chi ngẩng đầu lên, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ: “Là Trưởng công chúa, muốn mượn đứa trẻ này để diệt trừ ta…”
 
“Tống phi yếu ớt, Diêu Quý phi không có não, sau khi ta đi thì hậu cung chính là nàng ta độc đại rồi…”
 
Vương Chi cắn chặt răng: “Tàn nhẫn, đủ tàn nhẫn, là ta không bằng nàng ta.”
 
“Nàng ta muốn diệt trừ ta, vậy còn ngươi?”
 
“Ta?”

 
Sở Du nhìn nàng ta, nàng thản nhiên nói: “Ta có việc muốn nhờ.”
 
Nghe thấy lời này, trong lòng Vương Chi có chút lo lắng: “Ngươi muốn ta làm gì?”
 
“Bệ hạ muốn triệu hồi Hầu gia nhà ta, ta muốn để Quý phi nương nương giúp một chút, để Vương gia giúp ta ngăn bệ hạ một chút.”
 
Vương Chi nhíu mày: “Việc liên quan đến triều chính, do bệ hạ quyết định, Vương gia ta sợ là không làm chủ được.”
 
“Không sao,” Sở Du nhạt giọng nói: “Ngăn một chút, dù sao cũng có thể thử một chút nhỉ?”
 
Vương Chi im lặng một lát, cuối cùng cũng gật đầu nói: “Được, ngươi đưa ta về Vương gia, ta giúp ngươi nói với phụ thân.”
 
Sở Du bình tĩnh nói: “Giờ phút này sợ là ngươi không về Vương gia được, ta đã tìm người báo cho phụ thân ngươi biết, chúng ta ở đây chờ đi.”
 
Nghe thấy lời này, trong lòng Vương Chi hơi ổn định được một chút. Ngay từ lúc xuất cung, Sở Du đã phái người đến Vương gia báo cho gia chủ Vương Hạ của Vương gia biết, giờ phút này có lẽ Vương Hạ đã ở trên đường rồi.
 
Đợi không bao lâu thì bên ngoài viện có tiếng mở cửa truyền đến, Vương Chi lập tức đứng dậy rồi sốt ruột đi ra ngoài cửa, sau đó nàng ta nhìn thấy một ông già đi đến, Vương Chi nén nước mắt hành lễ với ông già, trên mặt ông già mang theo vẻ tàn khốc nói: “Đi vào đã rồi nói, cụ thể là chuyện gì xảy ra, con nói rõ cho ta biết.”
 
Vương Chi cùng Vương Hạ đi vào, nàng ta khóc sướt mướt nói ra sự việc, Sở Du ngồi một bên, nhàn rỗi không có gì làm mà chụp bắt mấy con ngài. Chờ Vương Chi nói xong, Vương Hạ vừa gấp gáp vừa giận dữ: “Chuyện lớn như vậy vì sao con không thương lượng với ta!”
 
“Đây là chuyện hậu cung, là người nói với con, bảo con tự mình xử lý mà…”
 
Vương Chi khóc nói ra, Vương Hạ đi tới đi lui suy nghĩ biện pháp.
 
“Lúc ra ngoài ta đã cho người vào cung tìm hiểu tin tức, nếu như bệ hạ thật sự quyết tâm muốn giết con…”
 
Vương Hạ dừng bước chân lại, ông ta mím môi rồi ngẩng đầu nhìn về phía Vương Chi. Vương Chi hơi sững sờ, sau đó liền thấy rõ ý của Vương Hạ từ trong mắt ông ta, nàng ta hốt hoảng bò qua, quỳ gối trước người Vương Hạ rồi khóc nói: “Phụ thân, nếu như hắn thật sự vì việc này mà muốn giết nữ nhi, vậy sau này hắn làm thế nào mà chứa chấp được Vương gia?! Triệu Nguyệt hắn nhiều nghi ngờ như vậy, hắn giết con rồi thì người còn trông cậy vào sự tín nhiệm của hắn sao? Tín nhiệm một thần nữ có thù giết nữ nhi với mình, đây là chuyện mà Triệu Nguyệt hắn sẽ làm sao?!”
 
“Nhưng con bảo ta làm sao bây giờ!”
 

Vương Hạ lên giọng: “Chi Nhi, bây giờ hắn là Hoàng đế, trừ phi không thể khác được thì Vương gia ta không thể làm gì, con hiểu không?! Lần này là con làm quá đáng, bệ hạ tức giận là chuyện có thể hiểu được…”
 
“Cho nên người muốn con chết sao?”
 
Vương Chi khóc lên tiếng, trong mắt Vương Hạ nén nước mắt, Sở Du nhìn đôi cha con này tranh chấp, nàng nhẹ nhàng cười một tiếng.
 
Vương Hạ giương mắt nhìn về phía Sở Du, giọng nói ông ta lạnh lùng: “Ngươi cười cái gì?”
 
“Vương đại nhân,” Sở Du nhìn ông ta: “Nương nương nói đúng hay không, trong lòng ông không có chút suy nghĩ gì sao? Nếu như hôm nay Quý phi chết rồi, ông cảm thấy Triệu Nguyệt sẽ còn tín nhiệm ông sao?”
 
Vương Hạ không lên tiếng, ông ta nhìn chằm chằm vào Sở Du, Sở Du đứng dậy: “Không bằng ta chỉ cho đại nhân một con đường sáng vậy.”
 
Vẻ mặt Vương Hạ trở nên nghiêm túc, ông ta chắp tay nói: “Thỉnh cầu phu nhân chỉ điểm.”
 
“Trước bình minh, chúng ta đưa nương nương ra khỏi thành, từ đây không hồi Kinh, đại nhân trở về nói xin lỗi bệ hạ, bây giờ cung Lạc Hà đã bị đốt đi rồi, các ngươi nói với bên ngoài là nương nương đã chết cháy trong cung. Triệu Nguyệt không tìm thấy nương nương thì cũng không có cách nào làm gì ông, hơn nữa nương nương không chết, ông và hắn cũng không tính là kết thù, sau này Triệu Nguyệt cũng sẽ không phòng bị ông khắp nơi, sẽ còn cảm thấy mình khoan dung độ lượng, tha cho nữ nhi của ông một mạng, ông thấy thế nào?”
 
Vương Hạ không lên tiếng, Vương Chi quỳ trên mặt đất, trong mắt là sự chờ đợi mà nhìn Vương Hạ. Sau một hồi, Vương Hạ cắn răng: “Được.”
 
Nói xong, ông ta xoay người sang chỗ khác, lập tức nói: “Triệu Nguyệt có váng đầu thế nào thì dù sao vẫn không đến nỗi giết cả ta. Ta sẽ bảo vệ các ngươi ra khỏi thành.”
 
Sở Du gật đầu rồi lập tức phân phó người, bảo vệ Vương Chi và Vương Hạ ra khỏi thành.
 
Có Vương Hạ hộ tống, một đoàn người ra khỏi thành rất thuận lợi, Sở Du mang theo Vương Chi đi đến một bên sông hộ thành, dự định mang theo Vương Chi lên thuyền rời đi bằng đường thủy.
 
Vương Hạ nén lệ nhìn Vương Chi, ông ta cũng biết nữ nhi đi chuyến này thì có lẽ cả đời cũng không thể hồi Kinh, giọng nói ông ta nghẹn ngào, ông ta kéo Vương Chi nói: “Sau này đừng có làm chuyện điên rồ nữa.”
 
Vương Chi liên tục gật đầu, Sở Du thúc giục: “Mau lên thuyền…”
 
Lời nói còn chưa dứt thì một mũi tên từ trong bóng tối bỗng nhiên phóng tới, bay thẳng về phía Vương Hạ. Sở Du đưa tay nắm lấy mũi tên, đồng thời kéo Vương Hạ ra sau lưng, nàng nâng cao giọng nói: “Đi mau!”

 


Bình Luận (0)
Comment