Chương 1005: Đòn mạnh nhất của Trương Dịch
Chương 1005: Đòn mạnh nhất của Trương DịchChương 1005: Đòn mạnh nhất của Trương Dịch
Đây từng là đài phát thanh của thành phố Thiên Hải, tòa tháp cao 52 mét, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Mặc dù đã đến thời mạt thế nhưng tòa tháp vẫn hiên ngang giữa tuyết trắng xóa.
Từ thành phố Đại Trạch đi đến khu Tây Sơn nhất định phải đi qua nơi này, vì nếu không có vệ tinh dẫn đường thì mọi người thường sẽ chọn một địa danh nổi bật làm điểm định vị.
Đoàn xe của thành phố Đại Trạch "âm ầm' tiến về phía tòa Tam Thất Tháp.
Tổng cộng có 50 chiếc chiến xa, 800 chiến sĩ tinh nhuệ, 72 dị nhân của ba thế lực lớn! Tám phần sức chiến đấu của cả thành phố Đại Trạch đã được điều động đến đây.
Ba thủ lĩnh dị nhân cấp Delta mạnh mẽ dẫn đội, lần này bọn họ nhất định phải giành chiến thắng, chiếm lấy thành phố Thiên Hải giàu tài nguyên!
Bọn họ thậm chí còn không cần lo lắng vấn đề phía sau không được bảo vệ.
Bởi vì sau khi chiếm được thành phố Thiên Hải, bọn họ có thể chuyển căn cứ chính tới đây.
Thành phố Thiên Hải rộng lớn và giàu có hơn thành phố Đại Trạch rất nhiều.
Đoàn xe từ thành phố Đại Trạch không nhanh không chậm tiến lên phía trước.
Bọn bọn họ không có hệ thống định vị của thành phố Thiên Hải, mặc dù khu vực Giang Nam đã cấp một số quyền hạn hạn chế của hệ thống "Tinh Vân" cho các thế lực trong từng khu vực, nhưng điều đó chỉ giới hạn trong lãnh thổ của chính mình.
Rốt cuộc, Chu Chính cũng không muốn chứng kiến các trận giao tranh giữa các thành phố, bởi vì điều đó sẽ có hại chứ không mang lại lợi ích gì cho cả khu vực.
Vì vậy, tài xế dẫn đường là một tay lái già làng trong ngành vận tải, rất quen thuộc với đường xá thành phố Thiên Hải.
hắn ta có thể xác định phương hướng dựa vào các tòa nhà.
Từ thành phố Đại Trạch đến khu Tây Sơn chắc chắn phải đi qua gần Tam Thất Tháp.
Ở giữa đoàn xe, trên một chiếc chiến xa được phun sơn toàn bộ là màu trắng, Tôn Kiến Minh, Trần Lương Ngọc và Cố Hồng Điệp đang nhìn vào một bản đồ và bắt đầu bàn bạc xem sau khi đánh chiếm thành phố Thiên Hải, sẽ đuổi các thế lực bản địa như Trương Dịch đến khu vực cẳn cỗi nào.
Cũng như cách phân chia các điểm tài nguyên quan trọng trong thành phố Thiên Hải.
Tôn Kiến Minh dùng ngón trỏ chạm vào căn cứ Triêu Vũ trên bản đồ."Cảng Triêu Vũ sẽ thuộc vê ta! Chúng ta sẽ dùng con tàu này cho đội xe của mình."
Cố Hồng Điệp từ từ chỉ về phía căn cứ Dương Thịnh."Ta lấy nhà máy lọc dầu của căn cứ Dương Thịnh."
Trần Lương Ngọc kho hắn tay, vẻ mặt lạnh lùng, cũng chỉ về phía nhà máy luyện thép của căn cứ Thanh Bồ.
Ánh mắt Tôn Kiến Minh đột nhiên thoáng qua một tia tò mò.
"Nói mới nhớ, cái tên Trương Dịch kia, lãnh địa của hắn ở đâu?"
Trần Lương Ngọc và Cố Hồng Điệp cũng ánh mắt lóe lên.
Họ đều rất tò mò.
Mặc dù không ai nói ra, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu rằng Trương Dịch là thủ lĩnh của thế lực hùng mạnh nhất tại thành phố Thiên Hải hiện nay, khu vực hắn chiếm đóng hẳn cũng là nơi tốt nhất.
Nhưng sau ngày tận thế, thông tin giữa các khu vực lại bị gián đoạn. Trước đây, bọn bọn họ bận rộn giành giật lãnh thổ trong thành phố của mình, làm sao có tâm trạng mà quan tâm đến các thành phố khác?
Tôn Kiến Minh đột nhiên mỉm cười nói: "Đến lúc đó, chúng ta sẽ gọi cái tên họ Trương kia tới, để hắn dẫn chúng ta đi xem là được mài! Dù sao, đến khi đó hẳn cũng phải giao nộp nơi đó cho chúng tai!"
"Nói cũng phải."
Cố Hồng Điệp và Trân Lương Ngọc đều gật đầu.
Nụ cười trên khuôn mặt bọn bọn họ coi như toàn bộ mọi thứ của các thế lực lớn ở thành phố Thiên Hải đã nằm trong tay mình.
Ngay lúc này, Cố Hồng Điệp tình cờ liếc thấy một bóng hình cao lớn ngoài cửa sổ.
Cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cách đó vài trăm mét có một tòa tháp trắng cao vút, trên đỉnh tháp phủ đầy tuyết trắng, trông rất tĩnh lặng và bí ẩn.
"Tam Thất Tháp."
Cố Hồng Điệp lẩm bẩm.
Ngay sau đó, cô quay đầu lại, tiếp tục thảo luận kế hoạch phân chia đất đai tiếp theo với Tôn Kiến Minh và Trần Lương Ngọc.
Đêm tối tĩnh lặng.
Nếu là ban ngày, có lẽ cô ấy sẽ nhìn thấy một bóng hình tối ở trên đỉnh tháp.
Khi đoàn xe đi ngang qua Tam Thất Tháp, Trương Dịch đã đứng trên đỉnh tháp, lạnh lùng nhìn xuống mọi thứ bên dưới.
Trong lòng, hắn lặng lẽ tính toán khoảng cách giữa mình và đoàn xe.
Khi đoàn xe chỉ còn cách Tam Thất Tháp 500m, hắn đã có thể nhìn rõ họ qua kính ngắm chiến thuật.
Hắn chậm rãi mở lòng bàn tay phải ra, một tia lửa cực kỳ tối tăm đột nhiên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, nhảy múa như một tia chớp đen. Ngưng Luyện Hư Không!
Sức mạnh không gian đen như mực nhanh chóng mở rộng, nhảy múa không ổn định như tia chớp, gần như mất khống chế.
Trương Dịch nắm chặt lòng bàn tay, chùm sức mạnh hư không tăm tối đó duỗi ra, biến thành một cây giáo hư không dài gần hai mét.
Sau khi hấp thụ nguồn gốc không gian còn sót lại ban đầu, Trương Dịch đã thức tỉnh tuyệt chiêu mạnh nhất của mình: Ngưng Luyện Hư Không, Phá Diệt Chi Mâu (mũi giáo phá diệt)!