Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1084 - Chương 1075: Tách Ra

Chương 1075: Tách ra Chương 1075: Tách raChương 1075: Tách ra

Giọng điệu của Trần Tiêu Tiêu trầm xuống.

"Nhưng chúng ta đến đây là có mục đích! Xin lỗi, ta không thể làm như ngươi được, vì để được sống sót mà để mặc bọn lang nhân ngang ngược trên đất nước của chúng tai"

Trương Dịch liếc nhìn cô ta, vỗ tay khen ngợi.

"Nói hay lắm, ngươi đúng là rất lợi hại."

"Vậy nên, không vui thì ngươi có thể rời đi mà! Ta cũng không ép ngươi phải hành động cùng chúng ta."

Trương Dịch và Trần Tiêu Tiêu coi như đã đường ai nấy đi.

Thực ra Trân Tiêu Tiêu không phục Trương Dịch làm đội trưởng là mấy.

Giờ thấy Trương Dịch quá hèn nhát, trì hoãn cô hoàn thành nhiệm vụ, kiếm điểm tích lũy, cô ta nóng nảy liền cãi nhau với Trương Dịch.

Trương Dịch cũng chẳng vừa, bảo cô ta không hài lòng thì có thể rời đi.

Trần Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Trương Dịch, siết chặt nắm đấm, tức muốn hộc máu.

Cô ta thấy mình thật xui xẻo, lại gặp phải anh chàng đồng đội sợ chết như thế này.

Trương Dịch nói xong, Bành Ly không chịu được nữa.

Cô ta xông tới, hai tay chống nạnh, mắng Trương Dịch: "Cút thì cút! Theo cái tên đội trưởng như ngươi, cả một cọng lông của điểm tích lũy cũng chẳng thu được. Người như ngươi thì sau này chẳng làm nên chuyện gì đâu! Hèn nhát!"

Cô ta khit mũi lạnh lùng, với tay kéo cánh tay Trần Tiêu Tiêu.

"Tiêu Tiêu, chúng ta tự mình đi hành động!"

Trân Tiêu Tiêu càng nhíu mày.

Nếu như chia nhau ra đi thì hai người nếu gặp phải cao thủ của Thực Nguyệt, cũng không chắc có thể đối phó được.

Nhưng cách làm việc của Trương Dịch lại khiến cô ta hoàn toàn không thể đồng tình.

Nhìn thấy nếu cứ ở lại thì chỉ có thể tiếp tục dây dưa với Trương Dịch ở đây, chi bằng cứ tách ra, hai người tự thử sức mình xem sao.

Dù sao thì nhiệm vụ của họ cũng chỉ là dụ Thực Nguyệt, chứ không phải đánh bại họ.

Kể cả có chạm trán với thành viên Thực Nguyệt, cũng có thể dựa vào đội Thiên Thần làm hậu thuẫn.

Nghĩ vậy, Trần Tiêu Tiêu nói: "Được, chính kiến không hợp nhau. Chúng ta tách ra vậy!"

Bành Ly hất cằm về phía Trương Dịch: "Lúc đó thì hãy nhìn xem chúng ta đạt được bao nhiêu điểm tích lũy, đoạt được địa bàn thành phố Lâm Hải, ngươi sẽ phải hối hận mà thôi!"

Hai người nói xong, không chút do dự quay lưng bỏ đi, tiến về phía sương mù thật cẩn trọng.

Trương Dịch nhìn bóng lưng hai người biến mất trong sương mù, nhướng mày.

"Họ chẳng thể hiểu được đối thủ mình sắp gặp là loại người nào." Không phải ai cũng từng trải qua loại chiến đấu ở thành phố Thiên Hải như hắn.

Có lẽ đối với Bành Ly và Trần Tiêu Tiêu, là dị nhân hạng Delta thì đã rất mạnh rồi.

Nhưng họ không hiểu rằng, ngay cả giữa những dị nhân cũng có một khoảng cách rất lớn.

Hiện tại, ranh giới phân chia bậc dị nhân của con người rất mơ hồ.

Tuy không chia theo thứ tự cấp bậc 1-9, nhưng cùng một bậc nhưng sức mạnh lại chênh lệch khá nhiều.

Top đầu dị nhân hạng Delta có thể giết chết dị nhân hạng Delta bình thường chỉ trong chớp mắt.

Ngay cả Trương Dịch cũng không dám khinh suất, vậy sao họ có thể ngạo mạn đến vậy? Có phải họ ỷ lại vào đội Thiên Thần sẽ bảo vệ họ không?

Ha ha, giao mạng sống của mình cho người khác, thật là quá trẻ con.

"Tự tìm thì thôi, chết rồi đừng trách ta"

Trương Dịch mặc kệ họ, kiên quyết lựa chọn ở lại đây, tiếp tục quan sát động Tính xung quanh.

Không phải hắn không muốn ra sức trong nhiệm vụ này.

Chỉ là hắn hiểu rằng, những dị nhân bên ngoài thành chỉ là mồi nhử.

Lực lượng chính thực sự hành động là đội Thiên Thần.

Nhưng tại sao đội Thiên Thần có thể chờ đợi cơ hội ra tay ở phía sau, còn Trương Dịch thì không?

Vào lúc cần thiết, năng lực chiến đấu mà Trương Dịch có thể phát huy có thể quan trọng hơn nhiều so với hầu hết thành viên đội Thiên Thần.

Vì vậy, hắn cũng không ra tay mù quáng.

Cần phải kiên nhẫn chờ đợi kẻ địch lộ ra sơ hở.

Còn có một vấn đề mà Trương Dịch vẫn chưa hiểu.

Đó chính là tại sao không có ai đến hướng của hẳn?

"Sao họ không đến? Là không thích đến đây sao?"

Trương Dịch chống cằm, chìm trong Suy tƯ.....

Sau khi Trần Tiêu Tiêu và Bành Ly rời đi, Trân Tiêu Tiêu lập tức liên lạc với tổng bộ.

"Tổng bộ, ta là Trần Tiêu Tiêu. Chúng ta đã tách ra với Trương Dịch, Lương Duyệt."

"Họ không tuân lệnh, ở lại bên ngoài Quảng trường Giang Ninh, thái độ rất tiêu cực. Chúng ta không thể chấp nhận hành vi này của họ. Vì vậy, chúng ta lựa chọn tách khỏi đội để hành động. Hết!"

Chu Chính nghe xong, chỉ nhắm mắt, bình tĩnh nói: "Ta biết rồi! Ta đồng ý cho các ngươi tự ý hành động."

Trần Tiêu Tiêu có chút bất ngờ, cô †a tưởng rằng Chu Chính sẽ nổi trận lôi đình, sau đó gây chuyện với Trương Dịch.

Nhưng cô ta không ngờ rằng phản ứng của Chu Chính lại điềm đạm đến vậy.

Nhưng cô ta cũng không thể nắm bắt được ý nghĩ của cấp trên, chỉ đành thôi.

Bên phía Chu Chính, nhìn thấy Trương Dịch tiến lên một đoạn rồi dừng lại, hắn ta có chút bất lực, xoa trán cười.

"Ta đã suýt quên mất, tên này vẫn luôn đánh kiểu phòng thủ phản công. Để hẳn làm trinh sát thì đúng là khó xử hắn rồi!"
Bình Luận (0)
Comment