Chương 1111: Đặng Thần Thông tự bạo
Chương 1111: Đặng Thần Thông tự bạoChương 1111: Đặng Thần Thông tự bạo
Máu từ miệng Đặng Thần Thông trào ra, hắn thậm chí không còn sức đứng dậy nữa.
"Nhưng mà... chí ít ta phải mang tin tức trở về".
Hắn yếu ớt nghĩ.
Hououin đã đi tới trước mặt hắn, với tư cách người chiến thắng đứng từ trên nhìn xuống hắn.
"Tít... tít... tít..."
Đặng Thần Thông nhắm mắt lại, mái tóc dài màu bạc của hẳn tỏa ra một luồng sáng yếu ớt.
Đúng lúc Hououin định đưa tay ra cắt đầu hắn thì đầu của Đặng Thần Thông đột nhiên "Bùm!" một tiếng nổ tung.
Một luồng năng lượng cực kỳ khủng bố lan tỏa ra, lập tức đẩy tan bầu sương mù trong phạm vi cả nghìn mét!
Màn sương dày đặc cuộn lại trào ra ngoài, sức mạnh khủng khiếp đến nỗi khiến Hououin đứng tại trung tâm vụ nổ cũng bị giết chết thêm một lần nữa.
Cơn bão màu bạc bùng nổ ra từ †rung tâm quảng trường Giang Ninh, như một quả cầu màu bạc nhanh chóng bao phủ cả một vùng trời, rực rỡ chói mắt.
Nhưng ánh sáng chói mắt và lộng lẫy này lại khiến cho trung tâm chỉ huy tác chiến của Bạo Tuyết Thành im lặng như tờ, không một tiếng động.
Với vụ nổ này, họ hiểu rõ nó có ý nghĩa gì.
Trên đầu của mỗi đội trưởng dị nhân đều được trang bị một quả bom hạt nhân nhỏ như thế này, do tập đoàn Đặng thị và trung tâm nghiên cứu của Bạo Tuyết Thành hợp tác nghiên cứu ra, sức công phá cực kỳ lớn.
Nhưng thứ này tồn tại không phải để hủy diệt kẻ thù, mà là dùng để... tự hủy!
Thực lực của dị nhân cấp đội trưởng quá mạnh mẽ, nên khi họ chết, tuyệt đối không thể để bản nguyên của họ bị kẻ thù nuốt mất.
Vì vậy, quả cầu ánh sáng trắng bạc khổng lồ kia xuất hiện, thì đồng nghĩa với việc có một dị nhân cấp đội trưởng tử trận.
Mà dị nhân cấp đội trưởng xuất hiện ở nơi đó, duy nhất chỉ có Đặng Thầnt Thông.
Nói cách khác, Đặng Thầnt Thông đã chết. Trong trung tâm chỉ huy tác chiến, im lặng như tờ, những nhân viên ở đây thậm chí còn quên cả công việc trong tay mình đang làm.
Thậm chí, có mấy cô gái vì không thể tiếp nhận sự thật, nên đã bất tỉnh tại chỗ.
Cái chết của Đặng Thâầnt Thông, báo hiệu rằng Bạo Tuyết Thành đã thất bại hoàn toàn trong trận chiến với Thực Nguyệt này!
Lan Tân Thành trợn tròn mắt, thân hình thon dài của hắn ta bắt đầu run rẩy, trên khuôn mặt hiện lên vẻ ngơ ngác.
Đồ Vân Liệt chôn chặt khuôn mặt dưới cổ áo, vẻ mặt nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy sự sắc bén, đồng thời còn đầy phân nộ.
Còn Bách Lý Trường Thanh, thì lại há hốc mồm, không biết nên nói gì. Mọi người bọn họ đều không thể tưởng tượng được, đại khu Giang Nam thế mà lại thất bại trong trận chiến lần này!
Còn những người có mặt, ngoài việc cảm thấy kinh ngạc, thì không ai là không liếc mắt về phía người già đang ngồi trên đài hội nghị.
Chu Chính chống hai tay lên bàn, toàn thân hắn ta run rẩy, đôi vai vững chãi cũng không ngừng run rẩy.
Mặc dù hẳn ta đang cúi đầu, nhưng ai nấy đều biết, biểu cảm của hắn ta lúc này nhất định vô cùng đáng sợ.
Đúng vậy, hắn ta không muốn để cấp dưới nhìn thấy bộ dạng dữ tợn của mình.
Khuôn mặt của hắn ta đã vặn vẹo đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi, trong mắt hẳn ta tràn đầy tơ máu, thậm chí vì nghiến răng quá mạnh, mà khóe miệng cũng trào ra máu.
Các khớp xương ở bàn tay do dùng sức quá mạnh nên đã trắng bệch, đầu ngón tay đang "karakara' quẹt trên bàn, móng tay sắp bị lật ngược ra ngoài rồi.
Nội tâm của Chu Chính lúc này đang ở bờ vực sụp đổ.
Đội điều tra tỉnh nhuệ mạnh nhất dưới trướng của hẳn ta, thế mà lại tử trận khi chạm trán với một tổ chức lưu manh lang nhân.
Bắt đầu từ cấp đội trưởng trở xuống, số lượng tử trận đã vượt quá một nửa số người, mà đối phương vẫn đang đàng hoàng hành động trên mảnh đất này.
Chuyện này sẽ trở thành vết nhơ lớn nhất trong sự nghiệp quân ngũ của hắn †a, khó mà gột rửa sạch sẽ!
"Chu Soái..." Lan Tân Thành có chút lo lắng nhìn Chu Chính, hắn ta hiểu rõ rằng, chuyện này đã gây ra cho Chu Chính một đòn đả kích lớn như thế nào.
Chu Chính cúi đầu, từng câu từng chữ nói: "Mau... mau ra lệnh cho toàn quân rút lui! Ngay lập tức, mau chóng, mau chóng rút lui!"
Hắn ta nói chuyện, giọng nói như từ trong khe cửa thoát ra, thở dốc khá nghiêm trọng.
Nếu không phải hiện đang có nhiều người, thì lúc này, hắn ta có lẽ đã nổi cơn thịnh nộ từ lâu rồi.
Nhưng hắn ta vẫn chưa thể làm vậy được, bởi vì cuộc chiến vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Hắn ta nhất định phải bảo toàn lực lượng còn sống.
Một lần thất bại cho dù có đau đớn đến đâu, thì với tư cách là Chu Soái, hắn †a cũng không thể sụp đổ.
Đồ Vân Liệt nói: "Rõ!"
Hắn ta lập tức ra lệnh cho hai chiếc trực thăng vẫn đang ở đó, lập tức quay về.
Chờ đến khi Đồ Vân Liệt ra lệnh xong xuôi, Chu Chính không còn kiềm chế được cơn giận dữ của mình nữa.
Hắn ta ngửa cổ, đập một quả đấm nặng nề lên bàn chỉ huy.
"Chuẩn bị Death of love! San bằng cả thành phố Giang Ninh này cho ta, để cho những kẻ đó bị chôn vùi hoàn toàn!"
Tất cả mọi người đều rùng mình.
Death of love, vũ khí tối thượng của bọn họ, cuối cùng cũng sắp được dùng đến rồi sao?
Trước đây, khi Thực Nguyệt vừa xuất hiện, đã có người nhắc đến việc sử dụng Death of love để xóa xổ chúng ngay lập tức.
Nhưng Chu Chính đã từ chối đề xuất này.
Thế nhưng bây giờ, Chu Chính trong cơn thịnh nộ đã chọn cách làm này.
Bởi vì bản thân hắn ta cũng nhận thức được rằng, ở đại khu Giang Nam hiện nay, nếu ngay cả đội điều tra Thiên Thần cũng không diệt được Thực Nguyệt, thì chỉ có sử dụng Death of love (hạt nhân) mới là cách làm có thể giảm thiểu tổn thất xuống mức thấp nhất.
Nếu không, cho dù có điều động thêm quân đội để bao vây và tiêu diệt, thì cũng phải trả giá vô cùng thảm khốc.