Chương 1120: Thí nghiệm
Chương 1120: Thí nghiệmChương 1120: Thí nghiệm
Trên thế giới, những cao thủ kỹ thuật thực sự hàng đầu, đặc biệt là tin tặc, hầu như không có mấy người làm việc trong các cơ quan chính phủ.
Dương Hân Hân chính là ví dụ điển hình nhất.
Hai người lại tùy tiện trò chuyện một lúc, đã rất lâu rồi họ chưa gặp nhau, Dương Hân Hân và Trương Dịch có rất nhiều chuyện để nói.
Sau khi đôi chân hồi phục bình thường, tính cách của cô ấy trở nên hoạt bát hơn rất nhiều.
Cuối cùng, Trương Dịch không hiểu sao, vô thức nói một câu: "Nhất định phải chú ý an toàn, nhớ bảo vệ bản thân thật tốt." Trên khuôn mặt Dương Hân Hân lộ ra vẻ hạnh phúc, được Trương Dịch ghi nhớ như thế, trong lòng cô tràn đây niềm Vui.
"Ca ca, ngươi chỉ gọi điện cho mình Hân Hân thôi đúng không? Những người khác thì sao?"
Trương Dịch sửng sốt một chút: "Tất nhiên là ta gọi cho ngươi đầu tiên rồi"
"Ta biết mà, ca ca quả nhiên là yêu Hân Hân nhất!"
Dương Hân Hân cười tít mắt nói, trên khuôn mặt thoáng hiện lên một tia đỏ ửng khác thường.
Trương Dịch bật cười, hắn cũng chỉ cảm thấy, chuyện này chỉ có Dương Hân Hân mới xử lý được một cách bình tĩnh, nên mới nói chuyện với cô ấy thôi.
Nếu không thì đổi lại là Chu Khả Nhi và những người khác, có lẽ sẽ lo sợ hãi hùng, trong lòng nôn nao bất an.
"Hân Hân sẽ không làm ca ca thất vọng đâu."
"Hân Hân cũng sẽ không trở thành gánh nặng, ta có thể tự bảo vệ bản thân mình được."
Dương Hân Hân nhẹ giọng nói.
Cô cúi đầu, dưới mái tóc mái dài, đôi mắt tối tăm lóe lên ánh sáng nhấp nháy không ngừng, có một hơi thở nguy hiểm đang lan tỏa, thậm chí có chút gần như điên cuồng.
Trương Dịch không nhận ra điều này, dù sao thì nói chuyện qua điện thoại hắn cũng không thể nhìn thấy biểu cảm của Dương Hân Hân.
"Ta chưa bao giờ coi ngươi là gánh nặng cả. Hân Hân là tốt nhất, vẫn luôn là cánh tay đắc lực của ca ca mài" Dương Hân Hân gật đầu: "Vâng, cảm ơn ca ca."
Hai người kết thúc cuộc gọi.
Trương Dịch đặt điện thoại sang một bên, hai tay ôm đầu, bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm như thế nào.
Tuy nhiên, điều này chủ yếu vẫn phải xem thái độ của những người lãnh đạo cấp cao của Đại khu Giang Nam.
Còn bên kia, Dương Hân Hân nắm chặt chiếc điện thoại vệ tỉnh trong tay, cô đứng yên tại chỗ rất lâu sau đó, rốt cuộc trong lòng cô cũng đã đưa ra một quyết định.
Vì vậy, cô mặc đôi dép lê lông, từng bước một đi về phía phòng y tế của Chu Khả Nhi.
Khi đến phòng y tế, Chu Khả Nhi cũng đang ở bên trong, đang nỗ lực dùng một con cá biển để làm thí nghiệm về y thuật.
Con cá vân là con cá mà lúc trước Trương Dịch dùng hút nước biển để lại, nuôi trong nhà không phải để ăn, mà chủ yếu là để ngắm.
Sinh vật sống, trong ngày tận thế rất khó có được, thỉnh thoảng nhìn ngắm có thể làm giảm áp lực rất tốt.
Chu Khả Nhi liền dùng nó để làm thí nghiệm, thăm dò giới hạn năng lực
[ Bác sĩ] của mình, nỗ lực khám phá thêm nhiều năng lực hơn nữa.
Trương Dịch đã từng nói với cô rằng, dị năng giống như tay chân mọc ra trên người, mỗi dị nhân khác nhau, giới hạn năng lực cũng khác nhau.
Vì vậy, chỉ có thể tự mình không ngừng khai phá và nghiên cứu, mới có thể khai thác tối đa tiềm năng của dị năng.
Chu Khả Nhi tin tưởng điều này một cách vô cùng chắc chắn.
"Cộc cộc cộc!"
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.
Chu Khả Nhi buông công việc trong tay ra, nhìn về phía cửa: "Mời vào!"
Dương Hân Hân đẩy cửa bước vào, trên khuôn mặt cô nở một nụ cười, sắc mặt ửng hồng có chút bệnh hoạn, biến thái.
"Tỷ tỷ, chúng ta bắt đầu thí nghiệm đó đi!"
Dương Hân Hân tìm đến Chu Khả Nhi, đưa ra một yêu cầu.
Yêu cầu này khiến sắc mặt Chu Khả Nhi không khỏi biến sắc.
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ chưa? Hân Hân, thí nghiệm đó rất nguy hiểm." "Và vô cùng đau đớn. Có lẽ đối với con người, gân như không có trải nghiệm nào đau đớn hơn thế."
Dương Hân Hân mỉm cười bước tới, cô khép hai tay sau lưng, tỉnh nghịch ngước nhìn Chu Khả Nhi.
"Tỷ tỷ a, Hân Hân cũng mong có thể sở hữu sức mạnh mạnh hơn, để giúp ca cat"
"Cho nên, chúng ta bắt đầu thôi!"
Chu Khả Nhi nhìn thấy nụ cười trên môi của Dương Hân Hân mang theo vẻ kiên định, hiểu được quyết tâm của cô.
Cô thở dài một hơi;Được rồi!"
Chu Khả Nhi không nói thêm lời nào, dẫn Dương Hân Hân đến một bàn phẫu thuật.
Dương Hân Hân cởi giày, để lộ bàn chân được bao bọc bởi đôi tất trắng, rồi trèo lên bàn phẫu thuật, mỉm cười nằm xuống.
Chu Khả Nhi không chút biểu cảm dùng dụng cụ trói cố định tay chân cô, lại dùng băng trói trói chặt thân thể cô, đề phòng cô sẽ vùng vãy trong quá trình thí nghiệm tiếp theo.
Suốt quá trình diễn ra như thế, trên mặt Dương Hân Hân đều nở nụ cười, đó là một loại giác ngộ.
Chu Khả Nhi có chút không nỡ, cô hít một hơi thật sâu, lần cuối cùng nhắc nhở: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp. Nỗi đau đớn đó, ta thực sự sợ ngươi cũng không chịu nổi."