Chương 1121: Điên cuồng
Chương 1121: Điên cuồngChương 1121: Điên cuồng
Dương Hân Hân từ từ nhắm mắt lại.
"Tỷ tỷ, bắt đầu đi."
Chu Khả Nhi không nói thêm gì nữa, trong lòng cô hiểu rõ, lựa chọn của Dương Hân Hân là đúng đắn.
Mặc dù phương pháp này chưa chắc có hiệu quả, nhưng theo nghiên cứu lâu dài của họ, câu trả lời thu được từ lý thuyết là loại thí nghiệm này rất đáng để thử.
Chu Khả Nhi đẩy tới một giá đỡ trong suốt, đó là một chiếc hộp cấu trúc bằng acrylic, vừa vặn có thể bao bọc lấy đầu của Dương Hân Hân.
Đợi đến khi lắp đặt xong thiết bị, Chu Khả Nhi nối thiết bị phát hiện nhịp tim vào người Dương Hân Hân. Nhìn Dương Hân Hân nhắm mắt chờ bắt đầu thí nghiệm, cô đưa tay mở van thông vòi nước acrylic.
"ÀoI"
Dòng nước bắt đầu tràn vào trong thùng nước, nhanh chóng nhấn chìm đầu của Dương Hân Hân.
Trên mặt Dương Hân Hân lộ ra vẻ đau đớn, cô cố gắng vùng vây, đây là bản năng.
Một phút sau, cô vùng vây yếu ớt dần, nhịp tim cũng đang nhanh chóng giảm xuống.
Chu Khả Nhi chăm chú nhìn điện tâm đồ.
"Ting ——"
Điện tâm đồ hoàn toàn trở thành một đường thẳng.
Mặc dù vậy, Chu Khả Nhi vẫn không vội mở vòi nước, mà là chăm chú nhìn Dương Hân Hân và đồng hồ của cô, cô vẫn đang chờ.
Hai phút trôi qua, cơ thể Dương Hân Hân hoàn toàn không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Chu Khả Nhi nhanh chóng mở vòi nước, sau đó hai bàn tay hóa thành trạng thái trong suốt, trực tiếp thò vào ngực Dương Hân Hân.
Một tay nắm lấy tim, một tay nắm lấy phổi của cô, bắt đầu dùng năng lực
[Bác sĩ] giúp cô hô hấp nhân tạo.
Không lâu sau, Dương Hân Hân mới khôi phục lại nhịp tim, cô đột ngột vùng dậy khỏi bàn phẫu thuật, há miệng nhả ra một ngụm nước lớn.
Sau khi tỉnh lại, cô lập tức cảm nhận cơ thể của mình.
Tuy nhiên lân này, cô không cảm thấy bất kỳ sự thay đổi nào.
"Thí nghiệm thất bại rồi sao?"
Biểu cảm của Dương Hân Hân có chút thất vọng.
Chu Khả Nhi bình tĩnh nhắc nhở: "Ta đã nghiên cứu tế bào của ngươi, đúng là chịu ảnh hưởng bởi tia Gamma, đã xảy ra một phần biến dị."
"Nhưng hiện tượng này phổ biến ở hầu hết các sinh vật sau ngày tận thế, không có nghĩa là ngươi nhất định có thể có dị năng."
"Cho nên ngươi cần phải chuẩn bị tâm lý."
Trải nghiệm cận kề cái chết là sự kích thích tốt nhất đối với cơ thể con người, nếu ở trong trạng thái này mà không thể thức tỉnh dị năng, thì những phương tiện khác có thể sử dụng không còn nhiều. Chu Khả Nhi đau lòng nhìn Dương Hân Hân.
Để thức tỉnh dị năng, cô thậm chí đã lựa chọn một cách thức đau đớn như vậy.
"Ban đầu, ta có thể sở hữu một viên Băng Phách."
Chu Khả Nhi hiểu được địa vị của Dương Hân Hân trong lòng Trương Dịch.
Một thiên tài máy tính sở hữu bộ não siêu mạnh, ban đầu cô mới là người đầu tiên Trương Dịch ban tặng Băng Phách.
Dương Hân Hân không chút biểu cảm nhìn vào đèn vô ảnh trên đầu.
"Ta vân luôn cho rằng cách thức thức tỉnh Băng Phách có điểm khuyết thiếu."
"Tỷ tỷ a, ngươi quên mất kết luận mà chúng ta đã phân tích được rồi sao?"
"Thứ thực sự quyết định cường độ của dị năng, hẳn là [Niệm] ."
"Khi con người đứng trước cái chết, chấp niệm trong lòng sẽ hóa thành năng lực sau khi thức tỉnh. Chấp niệm khi cận kê cái chết càng mãnh liệt, dị năng sẽ càng mạnh mẽ."
"Ba người các ngươi có được năng lực đều là thuộc kiểu hỗ trợ, điều này chứng minh suy nghĩ trong lòng ta."
"Còn ta, muốn có được sức mạnh mạnh mẽ hơn, thì phải dùng phương pháp này. Để cho [Niệm] của bản thân đạt đến cực hạn!"
Đây cũng chính là lý do ban đầu vì sao Dương Hân Hân từ chối sử dụng Băng Phách.
Cô có suy nghĩ của riêng mình. Cô muốn khiến bản thân trở thành sự tồn tại độc nhất vô nhị bên cạnh Trương Dịch.
Chu Khả Nhi hít sâu một hơi, an ủi cô: "Kể cả ngươi không có dị năng, cũng có thể giúp được Trương Dịch rất nhiều."
Dương Hân Hân lắc đầu.
"Không giống nhau."
Không ai ghét bỏ bản thân họ quá mạnh cả.
Thế nhưng cô ấy cũng hiểu, trong mắt Trương Dịch, cô ấy mãi mãi là cô gái yếu đuối, cần được che chở.
Trương Dịch không biết, cô ấy cũng mong có thể cùng Trương Dịch đối mặt với nguy hiểm, cùng nhau chiến đấu.
Chu Kha Nhi đưa tay định gỡ dây trói trên người Dương Hân Hân ra.
Nhưng Dương Hân Hân lại lạnh lùng nói: "Tiếp tục đi!"
Tay Chu Kha Nhi cứng đờ giữa không trung.
"Ngươi..."
Cô ấy kinh ngạc, thậm chí không nói nên lời.
Cảm giác cận kề cái chết, không ai lại muốn nếm trải.
Nhưng mà Dương Hân Hân lại định thực hiện thêm lần nữa?
Dương Hân Hân nhìn Chu Kha Nhi đang đờ đẫn như gà gỗ, cười toe toét nói: "Không phải còn có ngươi ở đây sao? Ta sẽ không chết thật đâu."
"Nhưng mà lần sau, ta khuyên ngươi nên chờ thêm một lát. Để ta được cảm nhận sự tuyệt vọng khi đối mặt với cái chết cho thỏa thích, biết đâu hiệu quả sẽ tốt hơn." Chu Kha Nhi nhìn người em họ trước mặt, thân thể đột nhiên hơi run rẩy vì sợ hãi.
Người em họ này thật là đáng sợt
Nhưng mà cô ấy không thể từ chối yêu cầu của Dương Hân Hân, chỉ có thể nhẫn tâm, bắt đầu lần thí nghiệm thứ hai.
Có cô ấy ở đây, Dương Hân Hân sẽ không chết được.
Nhưng mà cái cảm giác vô số lần điên cuồng thử thách ranh giới của cái chết, chỉ cân nghĩ đến tim lại đập thình thịch. ...