Chương 1161: Nghiên cứu dị năng
Chương 1161: Nghiên cứu dị năngChương 1161: Nghiên cứu dị năng
Ai biết thứ này có độc tố gì không, nếu hắn ta dùng rồi bị Đặng Gia khống chế thì phải làm sao?
Đặng Viễn Bá gật đầu nói.
"Ngươi rất thận trọng, thận trọng là điều tốt. Nếu không thì ngươi chắc không thể nào sống sót cho đến bây giờ ở khu ngoại ô nguy hiểm trùng trùng, còn đạt được thành tựu như ngày hôm nay".
Hắn chỉ vào hộp hợp chất X kia, nói với giọng điệu bình thản mà bá đạo:
"Ta ít khi tặng quà cho người khác, mà tặng ra rồi thì chẳng ai từ chối cả. Đây chỉ là quà ra mắt thôi, Đặng Viễn Bá này còn chưa đến mức phải nhờ vả người khác làm chuyện gì đó để đổi lấy mấy thứ vặt vãnh này đâu”. Nghe Đặng Viễn Bá nói vậy thì Trương Dịch mà từ chối nữa thì quả là bất lịch sự.
Hắn gật đầu: "Thế thì ta cảm ơn ý tốt của Đặng bá bá vậy!"
Trương Dịch nhận lấy chiếc hộp màu bạc, sau đó thu vào không gian dị năng của mình.
Đặng Viễn Bá lúc này mới hài lòng gật đầu.
"Được rồi, các ngươi từ xa đến chắc đói lắm rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi!"
Liên Thành võ tay, tức thì có mười mấy người hầu gái bước đến, trên tay bê những chiếc đĩa vàng, chẳng mấy chốc đã bày đầy cả bàn.
Đồ ăn vô cùng thịnh soạn, trang viên Đặng Gia có đầu bếp và nguyên liệu dự trữ riêng. Vì vậy, nhìn những món ăn trên bàn này, đều đặc biệt hấp dẫn.
Trương Dịch cũng không khách sáo, cầm đũa ăn ngay.
Thế nhưng ăn được vài miếng, hắn phát hiện nguyên liệu không tươi.
Nhưng nghĩ kĩ một chút thì cũng có thể lý giải.
Đặng Gia dù có thế lực đến đâu thì cũng không thể nào trong thời tận thế này mà được hưởng thụ nguồn thực phẩm tươi sống phong phú được.
So về điểm này, Trương Dịch thừa sức hơn họ nhiều.
Ăn cơm thì Đặng Viễn Bá không nói chuyện khác, thực bất ngôn, thi bất ngữ, bản thân hắn là người có yêu cầu nghiêm ngặt vê chất lượng cuộc sống.
Mãi cho đến khi ăn xong, người hâu dọn bát đĩa đi, Đặng Viễn Bá mới gọi Trương Dịch đến phòng đọc sách bên cạnh.
Còn Dương Hân Hân và Lương Duyệt thì được Liên Thành mời đến phòng nghỉ bên cạnh.
Trương Dịch đến phòng đọc sách, Đặng Viễn Bá khách sáo đôi câu rồi đi thẳng vào vấn đề.
"Trương Dịch, ngươi ở Bạo Tuyết Thành không có bối cảnh gì cả, muốn có chỗ đứng ở đại khu Giang Nam, nhất định phải lập được công lao".
"Chu Soái muốn ngươi làm đội trưởng đội Thiên Cẩu, sao ngươi lại từ chối?"
Một phen lời lẽ của Đặng Viễn Bá, nghe ra có vẻ giống như đang làm người có tài thuyết phục cho Chu Chính.
Nhưng Trương Dịch lại không nắm chắc được lòng dạ bên trong của hẳn ta, liền nói: "Ta đã quen sống thong dong tự tại rồi, không thích ai quản thúc mình. Làm đội trưởng này, về sau cấp trên sai bảo ta cái gì ta cũng phải làm à?”
Đặng Viễn Bá cười cười: "Nhưng cho dù ngươi ở thành phố Thiên Hải, ngươi có thể không nghe theo mệnh lệnh của Bạo Tuyết Thành à?"
Trương Dịch cười thâm thúy: "Ít nhất thì còn có không gian linh hoạt xoay xở chứ"
Rõ ràng không thể từ chối, nhưng âm thầm không để ý thì cũng được đúng không?
Bạo Tuyết Thành không thể áp dụng cách quản lý áp bức với Giang Nam Thập Tam Thái Bảo, ít nhất sẽ không ép buộc bọn họ làm việc.
Nếu không thì cả khu vực này sẽ sụp đổ.
Đặng Viễn Bá nhướng mày: "Bọn trẻ bây giờ, sao đứa nào cũng như ngươi thế! Danh lợi không màng, chỉ cần bản thân được thoải mái là xong. Thậm chí, đến cả cơ hội làm lãnh đạo cũng không cần”
Hắn thở dài: "Thôi, thời cuộc quả là đã thay đổi rồi!"
Trương Dịch cười cười.
"Đúng là không giống với thời của ngài rồi. Cho nên mong ngài thông cảm cho lựa chọn của ta!"
Đặng Viễn Bá lắc đầu.
"Điểm ấy thì ta không để ý. Nói thế này nhé, để ngươi làm đội trưởng tạm thời, như vậy ngươi có thể chấp nhận không?"
"Đội trưởng tạm thời?" Trương Dịch đọc đi đọc lại bốn chữ này, vẻ mặt ung dung, không tiếp tục nói gì thêm.
Chẳng phải chính là chỉ huy tạm thời, gánh vác trách nhiệm thôi sao?
Nhiệm vụ kết thúc sẽ có chỗ tốt gì?
Đặng Viễn Bá đi đến trước mặt hắn, cười nói với hắn: "Để ngươi làm đội trưởng này, là kết quả sau khi nhiều người cùng nhau bàn bạc."
"Tính cách phóng khoáng, không màng danh lợi của ngươi, mọi người đều rất ngưỡng mộ."
"Ngươi yên tâm, chuyện này chỉ cần ngươi làm, sẽ không để ngươi ra tay không đâu. Ta sẽ đưa ra một điều kiện mà ngươi không thể từ chối!"
Mắt Trương Dịch sáng lên.
"ồ?" Đặng Viễn Bá chậm rãi nói: "Các dị nhân ngoại thành các ngươi, đối với dị năng chẳng có khái niệm gì cả. Có thể từng bước tiến lên, ngoài dựa vào thiên phú thì chỉ còn cách mù quáng tự mò mẫãm”"
"Điều này sẽ khiến các ngươi đi nhiều đường vòng, thậm chí còn uổng phí thiên phú của mình."
"Còn Tập đoàn Đặng thị của chúng †a, lịch sử nghiên cứu dị năng đã có hơn 50 năm rồi!"
Ánh mắt Trương Dịch lóe lên: "Lịch sử nửa thế kỷ? Chẳng lẽ người biến dị từ lâu đã tồn tại rồi à?"