Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1196 - Chương 1187: Đôi Co

Chương 1187: Đôi co Chương 1187: Đôi coChương 1187: Đôi co

Trương Dịch nhìn chiếc đồng hồ Rolex đơn giản thô kệch và buồn tẻ trên †ay, đếm kim giây đang chạy.

Ba người không dám tiếp tục chơi với lửa nữa.

Tiết Mạc kéo cánh tay Diệp Hà và Lục Dĩnh Hạo, cả người bay lên không trung, một cơn lốc xoáy đột nhiên bao quanh họ.

Ba người từ trên cao đáp xuống, bình an vô sự đứng trước mặt Trương Dịch và những người khác.

Trương Dịch nhìn kim giây, hơi tiếc nuối nói: "Tiếc quát"

Ba người Diệp Hà nhìn chằm chằm vào Trương Dịch, rõ ràng có thể nhận ra rằng họ không phục. Diệp Hà ôm cánh tay, nói với Trương Dịch: "Hỗn Độn ngươi có uy quyền lớn nhỉ? Vừa nhậm chức xong là chơi trò dùng quyền thế đè người ngay. Giỏi lắm!"

Ngôn ngữ tràn đầy sự mỉa mai.

Hắn ta cố ý nhấn mạnh ba chữ "Hỗn Độn'.

Vì hắn ta cho rằng những người chọn danh hiệu như thế này đều là những kẻ nhút nhát yếu đuối.

Những kẻ mạnh thực sự nên giống như đội trưởng của họ, chọn một danh hiệu oai vệ.

Mà danh hiệu riêng của Đặng Thần Thông chính là - Nhị Lang Thân Dương Tiễn.

Trương Dịch lạnh lùng nhìn ba người trước mặt.

Tình huống như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hẳn.

Mọi người trong đội Hắc Bào không nói gì, nhưng lại có vẻ rất thích xem một vở kịch hay.

Mặc dù họ biết thực lực của Trương Dịch rất mạnh, nhưng để trở thành một đội trưởng giỏi, chỉ có thực lực thôi là chưa đủ.

Ngươi cũng cần phải có khả năng chế ngự mạnh mất!

Nếu hôm nay Trương Dịch mà không thể quản lý tốt cả ba người này, thì sau này đừng hòng dẫn họ đi vây quét Thực Nguyệt.

Trương Dịch nhìn chằm chằm vào ba người đó, ánh mắt lạnh lẽo như dao, cuối cùng hắn nhìn về phía Diệp Hà.

Rõ ràng, Diệp Hà là người đứng đầu trong ba người này. Đánh bại hắn ta, hai người còn lại cũng sẽ ngoan ngoãn.

"Ta cho phép ngươi nói rồi sao?"

Trương Dịch không giống như những huấn luyện viên thông thường, hắn ta không có hét lớn, hắn ta sợ đau cổ họng.

Hắn ta chỉ nói lạnh lùng: "Lần sau trước khi nói, hãy báo cáo trước! Ta cho phép ngươi nói, ngươi mới nói."

Diệp Hà nhếch mép,/Báo cáo! Ta..."

"Câm miệng!"

Trương Dịch quát lớn, cắt ngang lời hắn ta.

"Ta cho phép ngươi nói chưa?"

"Ngươi..."

Diệp Hà cũng tức giận, hẳn ta vốn không coi trọng Trương Dịch, một đội trưởng đột nhiên được thăng chức. Thấy Trương Dịch cố tình nhắm vào mình, thôi thì cũng đừng giả vờ.

"Có gì ghê gớm đâu chứ! Một người như ngươi làm đội trưởng, đội điều tra chó má này ta không tham gia nữa!"

Trương Dịch thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.

"Không muốn làm nữa, bây giờ có thể cút đi."

Dù sao thì cũng ít người rồi, hắn có thể nhờ Lão Chu giúp hắn bổ sung thêm một số người vào.

Có nhiều người như vậy ở Yên Vân Vệ, bổ sung thêm vài cao thủ chắc không phải chuyện khó.

Nhưng sắc mặt của Tiết Mạc và Lục Dĩnh Hạo thay đổi, họ vội vàng kéo cánh tay Diệp Hà và khuyên nhủ:

"Đừng có kích động! Nếu ngươi đi, ngươi sẽ trúng kế của hẳn ta".

"Kể cả có muốn đi, chúng ta cũng không thể rời đi một cách nhục nhã như vậy. Nếu không phải là làm mất đi danh tiếng của đội Thiên Thần sao?”

Diệp Hà và gia thế của Lục Dĩnh Hạo không thể so sánh với Diệp Hà.

Diệp Hà thậm chí rời khỏi đây, nếu không đi được nữa, gia đình vẫn có thể sắp xếp cho hắn một công việc khác.

Nhưng đối với Tiết Mạc và Lục Dĩnh Hạo mà nói, họ đều là trụ cột trong gia đình.

Một khi họ không còn là thành viên của đội điều tra, chất lượng cuộc sống của cả gia đình họ sẽ giảm đi rất nhiều.

Chơi từ chức không phải ai cũng chơi được.

Ngươi cũng cân phải nhận thức rõ bản thân mình.

Vì vậy hai người hết sức can ngăn Diệp Hà chơi quá đà.

Chính bọn họ đi theo Diệp Hà náo động cũng chỉ muốn sau khi gia nhập đội điều tra mới thì có thể tranh thủ nhiều quyền lợi hơn mà thôi.

Nhắc đến đội Thiên Thần, trong mắt Diệp Hà hiện lên một tia đau thương.

Vinh quang năm xưa, cùng dáng người quang vinh vĩ đại của Đặng Thần Thông hiện lên trong đầu hắn.

Hiện tại, thi thể của Đặng Thần Thông và các thành viên khác chưa lạnh, họ đã bị ném vào đội mới giống như một bãi rác.

Làm sao Diệp Hà không đau lòng?

Hắn ta thậm chí cảm thấy mình đã bị đại khu từ bỏ. Nếu không, tại sao lại tìm một người dị nhân ngoại thành không tên tuổi làm đội trưởng chứ?

Những người của đội Hắc Bào bên cạnh đều chế giễu nhìn hắn.

Diệp Hà nghiến răng, trong lòng đưa ra quyết định.

Cho dù hắn ta có phải đi cũng không thể cứ thế mà đi, để sau này mọi người chế giễu.

Thế là hẳn ta chỉ tay về phía Trương Dịch: "Này, ngươi không phải là đội trưởng đội Thiên Cẩu à? Hôm nay ta để ngươi xem, ngươi có đủ tư cách làm đội trưởng không vậy!"

Trương Dịch nhướng mày: "Ồ? Ta có đủ tư cách hay không còn phải để ngươi nói? Ngươi là cái thá gì?"

"Ngươi... ngươi đừng có chỉ giỏi nói suông!" Diệp Hà trừng mắt nhìn Trương Dịch, cười lạnh nói: "Trong quy tắc điều lệ của đội điều tra có quy định một điều như thế này".

"Đội trưởng điều tra phải chấp nhận khiêu chiến của các thành viên, nếu thất bại thì sẽ mất đi vị trí đội trưởng".

"Khiêu chiến này không thể bị từ chối! Hiện tại ta vẫn là thành viên của đội Thiên Cẩu, cho nên" khóe miệng hắn ta cười càng tươi hơn "Chấp nhận khiêu chiến của ta đi! Hỗn Độn!"

Trương Dịch im lặng một lúc.
Bình Luận (0)
Comment