Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1199 - Chương 1190: Không Góc Chết

Chương 1190: Không góc chết Chương 1190: Không góc chếtChương 1190: Không góc chết

Thánh Ngân Tử Đạn bay đến ba người, ba người vội vàng né tránh.

Viên đạn bắn ra như những cơn mưa màu bạc, khiến người ta không thể phòng ngự.

May là ba người đều được Lục Dĩnh Hạo tiêm adrenaline, giúp cho tốc độ phản ứng đủ nhanh nhạy.

Vì thế đã tránh được một loạt bắn thứ nhất, nhưng cũng thật là thảm hại.

"Không tìm được điểm yếu của hắn sao?"

"Không thể, chỉ cần là con người thì chắc chắn sẽ có điểm yếu!"

Diệp Hà vẫn không bỏ cuộc.

Dưới chân hắn, bóng đen lập lòe thay đổi, giống như một con ác quỷ đang phục kích.

Nhưng giờ hắn vẫn chưa tìm được điểm yếu của Trương Dịch, nên không thể tùy tiện ra tay.

Làm thế chỉ làm lộ tẩy quân át chủ bài của mình.

Nhưng Bách Lý Trường Thanh thấy cảnh này thì lắc đầu bất lực.

"Có một chuyện họ không biết, nếu biết thì đã không ngu ngốc khiêu chiến với Trương Dịch rồi."

Ngô Địch nhìn hắn,'Chuyện gì vậy?"

Bách Lý Trường Thanh nhìn vào người trong sân đấu, dù đối mặt với bất kỳ cuộc tấn công nào, Trương Dịch vân điềm tĩnh như thường.

Hắn từ từ nói: "Trong dữ liệu chính thức của Trương Dịch, danh hiệu của năng lực được gọi là [ Phòng ngự tuyệt đối ] ."

"Năng lực của ba người này chẳng khác gì đưa thức ăn cho hắn cả."

Chỉ có một cách để phá vỡ năng lực của Trương Dịch, đó là dùng sức mạnh tuyệt đối để vượt ngưỡng năng lượng hấp thụ một lần của không gian dị năng.

Khiến cho cánh cổng chiều không gian bị vô hiệu tạm thời.

Nhưng với sức mạnh hiện tại của Trương Dịch, muốn làm được điều này, chỉ những người có năng lực hệ phóng xuất hoặc hệ đặc chất cực kỳ mạnh, phải cùng cấp bậc với hắn, thậm chí cao hơn mới làm được.

"Đây chính là sức mạnh của dị nhân đội trưởng phòng ngự!"

Bách Lý Trường Thanh cảm thán.

Trương Dịch đối đầu với kẻ thù, có lẽ không nhất định giết được đối thủ.

Nhưng hắn cũng rất khó bị giết.

Ánh mắt Trương Dịch bình tĩnh nhìn ba người trước mặt, viên đạn trong tay bắn ra không chút lưu tình.

Khẩu súng lục Lôi Kích này dùng cho cận chiến cũng rất tiện lợi.

Nhưng nói về uy lực, chưa bằng một phần mười so với Lôi Kích.

Nhưng Trương Dịch không dám tùy tiện sử dụng Lôi Kích, đặc biệt là khi đấu với đồng đội thế này.

Hắn rất sợ lỡ tay giết hết ba người này.

Nhưng mặc dù vậy, Diệp Hà và ba người vẫn phải bỏ chạy rất thảm hại.

Thần hành thuật của Tiết Mạc đối với Trương Dịch hoàn toàn vô dụng, ngay cả khi có thể tiếp cận cũng không tìm được điểm yếu để ra tay.

Năng lực của Lục Dĩnh Hạo còn vô dụng hơn, đầu độc chỉ có thể thông qua vật lý, mà cách này đã bị Trương Dịch khắc chế.

Chỉ có Diệp Hà, hắn vẫn chưa thi triển năng lực, vẫn đang chờ thời cơ.

Nhưng trong đầu Trương Dịch, hắn đã nắm được tất cả tài liệu về họ.

Diệp Hà, dị nhân hệ phóng xuất, danh hiệu năng lực [ Huyễn ảnh sát thủ].

Có thế giết người bằng cái bóng, phạm vi ba trăm mét.

Đồng thời có thể dùng cái bóng để đổi vị trí với người khác.

Về bản chất, hắn cũng là một sát thủ.

Sát thủ thích nhất là chờ thời cơ. Nhưng nếu hắn đối mặt với một dị nhân thiên về phòng thủ, thì năng lực của hắn trở nên vô cùng vô dụng.

Tất nhiên, họ cũng có thể chọn bỏ chạy.

Nếu ở trên chiến trường, Trương Dịch không thích truy đuổi kẻ địch.

Nhưng giờ họ đều đang ở trong sân huấn luyện rộng bằng bốn sân bóng rổ.

Diệp Hà và ba người muốn khiêu chiến với Trương Dịch thì không thể bỏ chạy.

Vậy thì họ chỉ có thể thành bia ngắm.

Ngay từ đầu, Trương Dịch đã tính toán mọi chuyện trong đầu rồi.

Nếu không nắm chắc phần thắng trăm phần trăm, hắn sẽ không nhận lời khiêu chiến một chọi ba như thế này. "Pằng!" "Pằng!" "Pằng!" "Pằng!"

Ánh sáng viên Thánh Ngân Tử Đạn không ngừng cứa qua không trung, ba người chỉ riêng việc né tránh đường đạn cũng đã hao tổn hết sức lực rồi.

Mà adrenaline giống như chất kích thích vậy, nó càng giống một loại kích thích tăng cường, có thể tạm thời nâng cao năng lực toàn diện của con người.

Nhưng cái giá phải trả là sau khi hết hiệu lực của thuốc, cơ thể sẽ rơi vào trạng thái suy yếu kinh khủng.

Hiện tại, đạn của Trương Dịch đã buộc bọn họ phải hao tổn dược hiệu của thuốc.

"Đáng ghét, căn bản không có cách nào áp sát! Dù có thể áp sát đi nữa, cũng không biết làm sao để phá vỡ phòng ngự của hẳn đây!"

"Rốt cuộc thì sức mạnh đó là cái thứ gì, chẳng lẽ không có góc chết nào sao?"

Ba người bọn họ trước đây chưa từng tiếp xúc với Trương Dịch.

Nếu không, chỉ cân bọn chúng từng xem trận đấu giữa Trương Dịch và Ngô Địch, thì chắc chắn sẽ có chút hiểu biết về năng lực của Trương Dịch.

Còn trong mắt Bách Lý Trường Thanh và Lương Duyệt, trận chiến này thì rất buồn cười.

Ba người Diệp Hà giống như ba con khỉ, nhảy nhót tránh né sự công kích bằng đạn của Trương Dịch.

Bọn họ hoang mang luống cuống, không có cách nào đối phó với phòng ngự của Trương Dịch.

Thế nhưng, số lượng đạn trong tay Trương Dịch quá nhiều, căn bản không dùng hết được.
Bình Luận (0)
Comment