Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1200 - Chương 1191: Thần Ủy!

Chương 1191: Thần Ủy! Chương 1191: Thần Ủy!Chương 1191: Thần Ủy!

Hắn có Lục Khả Nhiên, còn nắm giữ ngưồn tài nguyên khổng lồ ở thành phố Thiên Hải, cũng đồng nghĩa với việc sở hữu một xí nghiệp sản xuất vũ khí vô tận.

"Trương Dịch đúng là thả nước cả Thái Bình Dương!"

Lương Duyệt ôm trán, bất lực nói.

Đòn sát thủ thực sự của hắn, dù là Thần Uy hay Hư Không Chi Mâu, bất kể dùng cái nào cũng có thể giết chết ba người trước mặt chỉ trong nháy mắt.

Nhưng bây giờ Trương Dịch chỉ dùng súng đối phó với bọn họ, hoàn toàn giống như một người lớn đang trêu chọc ba đứa trẻ nghịch ngợm.

Thậm chí cô ấy còn có chút thương hại ba kẻ chẳng biết trời cao đất dày này. Sau hai vòng thiết kế, ba người Diệp Hà cảm thấy vô cùng ấm ức trong lòng.

Nhưng tốc độ phản ứng cơ thể cũng chậm dần theo hiệu lực thuốc của adrenaline hết dân.

Tiết Mạc là người thứ nhất bị trúng đạn, chân hẳn ta bị xuyên thủng bởi viên Thánh Ngân Tử Đạn, tạo thành một lỗ đạn xuyên thấu từ trước ra sau.

"AI"

Hắn ta kêu lên một tiếng thảm thiết, cơ thể đổ sầm xuống đất.

Súng của Trương Dịch chĩa thẳng vào đầu hắn ta, sau đó bắn một phát xuống sàn nhà bên tai hắn ta!

Khói súng tỏa ra, làm Tiết Mạc sợ toát cả mồ hôi lạnh.

"Đừng đừng đừng, ta xin thua, ta xin thua rồi!" Hắn ta chỉ muốn thương lượng với Trương Dịch một số lợi ích, chứ không định thực sự đấu tay đôi với Trương Dịch.

Vì vậy, khi thấy tình hình không ổn, hẳn ta đã ngay lập tức nhảy ra phản bội.

Thấy Tiết Mạc đầu hàng, Diệp Hà và Lục Dĩnh Hạo cũng sốt ruột.

Lục Dĩnh Hạo là thành viên yếu nhất trong đội Thiên Thần, hắn ta biết rằng thế này chẳng thể nào chống lại được, nên đã nhanh chóng đầu hàng.

"Đội trưởng, ta xin thua! Ta thực sự không phải là đối thủ của ngươi."

Hắn ta giơ hai tay lên, ngoan ngoãn lui về một bên.

Làm người thì điều quan trọng là phải vui vẻ, chơi cho vui vẻ thì cần gì phải liêu mạng chứ? Diệp Hà nghiến răng, thâm mắng: "Đồ vô dụng!"

Dưới chân hắn ta, bóng tối tùy ý vặn vẹo biến dạng, sau đó lợi dụng sự hoán đổi vị trí giữa cơ thể người và bóng tối để tránh chính xác được Trương Dịch bắn hết loạt đạn này đến loạt đạn khác.

Trương Dịch không khỏi có chút tán thưởng hắn ta.

Tên này, quả thực là một thành viên có trình độ trung bình trong đội Thiên Thần.

Thật sự khá có bản lĩnh.

"Trương Dịch, mặc dù ở đây, ngươi tận dụng quy tắc để chiếm ưu thế. Nhưng khi ra chiến trường, ngươi có thể trốn mãi ở đó không ra không?”

"Nếu ta muốn chạy trốn thì ngươi sẽ đối phó như thế nào?" Diệp Hà thấy không tìm được điểm yếu của Trương Dịch, liền lên tiếng chế giễu.

Trong lòng hắn ta vẫn không phục.

Cho rằng Trương Dịch đã lợi dụng lợi thế địa hình.

Nhưng lại không hiểu rằng, cao thủ thực sự là người biết tận dụng mọi môi †rường xung quanh.

Trương Dịch nghe vậy, lặng lẽ buông xuống hai khẩu súng trong tay.

"Ban đầu dự định dùng cách của con người bình thường giải quyết chuyện này, nhưng chỉ đổi lại sự kiêu ngạo của ngươi."

"Được rồi, ta không giả bộ nữa, ta ngã bài thật đây!"

Trương Dịch một tay che trán, thở dài một hơi. Nhưng trong mắt phải của hắn ta, ánh sáng trắng đang ngưng tụ.

Hắn ta buông tay phải xuống, nhìn về phía Diệp Hà, một luồng sát khí trong nháy mắt bao trùm cơ thể hắn ta.

Trên lưng Diệp Hà nổi lên một lớp mồ hôi trắng, vội vàng dùng cái bóng của mình để dịch chuyển cơ thể ra xa ba trăm mét.

Nhưng Trương Dịch nhanh chóng quay người lại, vẫn nhìn chằm chằm vào vị trí của hắn ta.

Di hình hoán vị cũng có thời gian hồi chiêu.

Mỗi lần thi triển, phải mười giây sau mới dùng lại được.

Lần này bị Trương Dịch khóa chặt, hẳn ta không trốn thoát được.

"Thần Uy!" Trương Dịch đột ngột mở mắt phải, trước tầm mắt của hắn ta, một khoảng không gian hình trụ khổng lồ trong nháy mắt bị bóp méo.

Không một tiếng động, bức tường của nơi huấn luyện bị mở ra một lỗ hổng khổng lồ!

Được thiết kế chuyên dụng cho dị nhân huấn luyện, tường bê tông cốt thép dày đặc giống như bùn nhão, bị xuyên thủng một con đường dài ba mét!

Diệp Hà ngây người đứng tại chỗ, thần chết sượt qua hẳn ta.

Hắn ta cảm thấy một luồng khí lạnh truyền đến từ đầu, lạnh thấu xương.

Trương Dịch lạnh lùng nhìn hắn ta: "Còn muốn tiếp tục đánh không?”

Diệp Hà ngây người đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời thậm chí quên cả nói. Nhưng có một ý nghĩ hiện lên trong đầu hắn ta.

Hắn ta lại vọng tưởng đi khiêu khích người trước mắt, đây là một quyết định ngu xuẩn đến mức nào chứ?

Áp lực khủng bố như thế này và cảm giác tuyệt vọng, chỉ có Đặng Thần Thông từng mang đến cho hắn ta.

Đó là đối thủ mà hắn ta tuyệt đối không thể chiến thắng!

Chỉ là Trương Dịch và Đặng Thần Thông là hai loại dị nhân hoàn toàn trái ngược nhau.

Đặng Thần Thông là tấn công tuyệt đối.

Còn Trương Dịch là trước tiên duy trì phòng ngự tuyệt đối, sau đó mới tấn công!

Nhưng khi tấn công, hẳn ta rất ít khi thăm dò vô nghĩa, ra tay sẽ là chiêu diệt sát.
Bình Luận (0)
Comment