Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1277 - Chương 1268: Tò Mò

Chương 1268: Tò mò Chương 1268: Tò mòChương 1268: Tò mò

Do đó, hắn nói: " Ta sẽ không lãng phí nguồn lực y tế làm gì, trên người của †a không bị thương".

Chu Chính gật đầu, rồi rời đi trong sự vây quanh của Lan Tân Thành và những người khác.

Tôn Lộc Huyền mỉm cười nói với Trương Dịch: "Tiểu tử, ngươi làm rất khá đót".

Sau đó, hắn cũng nhanh chóng đuổi theo Chu Chính.

Vào thời điểm đó, cuộc nổi loạn vừa mới được dập tắt, nhưng tình hình trong thành vẫn chưa ổn định, hắn cần phải luôn bảo vệ an toàn cho Chu Chính.

Không bao lâu sau, những người trong đội ngũ y tế đi tới, chăm sóc cho những người bị thương tại hiện trường.

Sau một hồi gây loạn như vậy, nhiều binh lính đến hiện trường để tiếp viện đã hy sinh hoặc bị thương nặng.

Sau khi sử dụng hợp chất số 5, Đặng Thần Thông càng bị chảy máu ở khóe miệng.

Nhưng hắn vẫn như một người không sao hết, còn tiến tới trò chuyện với Trương Dịch.

"Ta không ngờ ngươi lại giấu mình sâu như vậy, ta tưởng Cao Trường Không tiêu diệt ngươi rồi chứ!".

Trương Dịch liếc nhìn Đặng Thần Thông, cũng bình thản đáp lại: "Ta cũng không ngờ ngươi lại vẫn còn sống”.

Đặng Thần Thông thản nhiên cười một nụ cười.

"Ta sống vì những người đã không thể sống được nữa".

"Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ lần đó, ta đã nhận thấy có điều chẳng lành. Nhất định phải có kẻ phản bội ở Bạo Tuyết Thành".

"Chỉ là, người mà ta nghi ngờ nhiêu nhất lúc đó là những người đang ở trong thành, chứ không ngờ lại là Cao Trường Không".

Trương Dịch nhướn mày.

Vào thời điểm đó, Cao Trường Không vẫn đang thực hiện nhiệm vụ ở Bắc Đình Hồ, lẽ ra, họ không có cách nào biết được thông tin tình báo cụ thể về chiến trường, cũng chẳng thể giao tiếp được với đội Luân Hồi một cách kịp thời.

Như vậy tức là, trên thực tế, ở Bạo Tuyết Thành, bọn chúng còn có đồng bọn.

Trương Dịch hít sâu một hơi, hắn đã nhận ra rằng sắp xảy ra một cuộc thanh trừng rất lớn.

Đây chính là cái giá mà phải trả cho cuộc nổi loạn thất bại, rất nhiều người sẽ phải chết.

"Đặng Thân Thông, ngươi đã trốn thoát khỏi Thành phố Giang Ninh như thế nào?".

Trương Dịch bất chợt tò mò hỏi.

Đặng Thần Thông cười bí ẩn "À cái đó thì thực chất chẳng có gì đặc biệt."

Hắn nheo mắt lại, thản nhiên nói "Chỉ là trò ảo thuật đánh lừa thị giác thôi."

Hắn không giải thích chỉ tiết nhưng Trương Dịch đã đoán gần đúng được phương pháp của hắn.

Năng lực Đại Tu Di tạo ra ảo cảnh của Đặng Thần Thông có thể lợi dụng ánh sáng để điều khiển thị lực của người, từ đó ảnh hưởng đến ngũ giác.

Việc tạo ra ảo ảnh hắn đã chết cho Phượng Hoàng Viện Nhân tại chiến trường, thậm chí ngay cả với trung tâm chỉ huy qua camera ở thời điểm đó cũng không phải là việc khó.

Nhưng Trương Dịch có một thắc mắc khác rất quan trọng.

Hắn tiến lại gần Đặng Thần Thông đang lấy một hộp thuốc từ trên người nhét vào miệng, có lẽ là loại thuốc chữa thương nào đó.

"Ngươi biết được bao nhiêu về năng lực của Epsilon ở Thịnh Kinh?"

Trương Dịch dò hỏi về năng lực của người kia.

Hắn là người rất thận trọng, hẳn quan tâm đến bất cứ thứ gì có thể đe dọa tới tính mạng mình. Đặng Thần Thông nhìn hắn đầy khó hiểu "Ta làm sao mà biết được? Cái thứ quan trọng như vậy, thử hỏi họ sẽ dễ dàng để cho ngươi biết sao?"

Trương Dịch nói: "Ngươi không thấy đáng sợ à? Nếu lúc nãy người mà Hắc Bạch Vô Thường bắt giữ là ngươi thì sao, ngươi nghĩ là mình chạy thoát được hả?"

Đặng Thần Thông nhớ đến hình ảnh vừa nãy cũng không khỏi rùng mình.

"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa! Chỉ cần ngươi an phận thủ thường, không làm theo kiểu Cao Trường Không thì chuyện này sẽ không đến lượt ngươi đâu."

Trương Dịch nghe Đặng Thần Thông trả lời mà không hài lòng.

"Xem ra, Đặng Gia các người cũng không biết à!"

Sắc mặt Đặng Thần Thông lập tức lộ vẻ không vui.

Ngay lập tức, Trương Dịch trợn mắt lên: "Ngươi nhìn cái gì? Vừa nãy ta cứu mạng ngươi đó, ngươi đối xử với người cứu mạng mình như vậy à?”

Đặng Thần Thông nhất thời nghẹn họng, nghĩ kỹ lại thì đúng là chính Trương Dịch vừa cứu mạng mình.

Hắn ngập ngừng một hồi rồi chậm rãi nói: "Nói chung, ta đoán cái đó là phép thuật tương tự như bùa ngải hay lời nguyền rủa. Chắc chắn là họ cần một thứ gì đó để làm trung gian. Vậy nên, hãy cẩn thận với những thứ xung quanh mình!"

Ngay khi Đặng Thần Thông nói xong, lập tức có một nhóm bác sĩ đến ngay.

Đặng Gia có đội ngũ y tế riêng, đến giúp Đặng Thần Thông kiểm tra sức khỏe. Mà nhóm thuộc sở y tế thì được điều đến, hẳn là do Chu Chính phân phó, nên đội ngũ y tế của Trương Dịch đặc biệt rất đông.

"Đội trưởng Hỗn Độn, xin hỏi ngươi có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Một bác sĩ hỏi Trương Dịch rất nghiêm túc.

Mấy cô y tá trẻ, xinh đẹp đứng bên cạnh bác sĩ nhìn Trương Dịch với ánh mắt ngưỡng mộ và tôn kính.

Những chuyện vừa xảy ra, họ đã biết hết.

Lúc này, Trương Dịch đã trở thành anh hùng của toàn bộ Bạo Tuyết Thành.

Trương Dịch vẫy tay: "Ta ổn, không bị thương. Các ngươi đi cứu chữa người bị thương khác đi!"
Bình Luận (0)
Comment