Chương 1269: Ẩn ý
Chương 1269: Ẩn ýChương 1269: Ẩn ý
Nhưng vị bác sĩ đó lại nói vẻ nghiêm túc: "Ta nghĩ là ngươi nên kiểm tra toàn diện, khi chiến đấu trong người sẽ xuất hiện những vết thương tiềm ẩn, nếu không điều trị kịp thời có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Bác sĩ nói rất đúng.
Một số vết thương tiềm ẩn không thể nhìn thấy trên bề mặt, thực tế có thể nội tạng đã bị tổn thương.
Nếu không chú ý đến có lẽ một thời gian sau sẽ trở nên không thể cứu chữa.
Nhưng Trương Dịch nhớ lại lời nói của Đặng Thần Thông lúc trước, chợt cảnh giác.
Kiểm tra toàn diện nghĩa là gì?
Có phải là lấy máu kiểm tra hay lấy đi những thứ khác trên cơ thể không?
Trương Dịch thận trọng lùi lại mấy bước: "Không cần, ta có bác sĩ riêng.
Chưa đợi bác sĩ lên tiếng, hắn đã quay người bỏ đi.
Khi bỏ đi hắn dường như nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt bác sĩ.
Trương Dịch trở về biệt thự của hắn ở khu A.
Lúc này toàn thành phố đang trong tình trạng giới nghiêm, tiến hành truy bắt thành viên đội Luân Hồi, đồng thời thanh trừng những người có liên quan đến họ.
Trương Dịch không hứng thú với những thứ này, nhưng suốt cả ngày tuyệt nhiên có thể nghe thấy tiếng còi cảnh báo vang lên khắp Bạo Tuyết Thành.
Lúc này, Trương Dịch cũng không cách nào rời khỏi thành phố được, mọi tín hiệu liên lạc với thế giới bên ngoài đều bị phong tỏa, không thể thông báo, hắn chỉ đành nằm trên giường nghỉ ngơi.
Đồ Vân Liệt dẫn đội trở về.
Sau khi chỉnh đốn đội Thiên Cẩu cũng trở về Bạo Tuyết Thành.
Khi trở vê, họ lập tức tham gia vào hành động thanh trừng quân nổi loạn không ngừng nghỉ.
Thực tế thì có một số người có quân đội riêng, phải dùng vũ lực để đàn áp.
Sau một hồi điều tra, danh sách những người cấu kết với đội Luân Hồi đã được công khai.
Bạo Tuyết Thành như vậy, hai triệu người dân được chia thành những thứ bậc nghiêm ngặt, không khó để điều tra được những người tiếp xúc với đội Luân Hồi. Bách Lý Trường Thanh cũng đã trở về Bạo Tuyết Thành.
Để cứu sống mình, hắn lấy được lực lượng bản nguyên của Daikou Yanjin, vì thế mà không phải chịu chung số phận với Biên Quân Vũ.
Khi Bách Lý Trường Thanh quay lại, việc hắn làm đầu tiên sau khi về đến nhà là đi đến nhà của tiểu đội trưởng cũ của hắn là Ngô Chính Hằng.
Đó là lúc bắt đầu cuộc phản loạn, Ngô Chính Hằng đã tắt hệ thống cảnh báo của trung tâm chỉ huy cho đội Luân Hồi.
Ngô Chính Hằng ở nhà, hắn đang cho đứa con trai đang nằm trên giường bệnh uống thuốc, vợ hắn đứng lo lắng bên cạnh, không ngừng lải nhải.
"Trong thành xảy ra chuyện lớn như vậy, liệu có ảnh hưởng gì tới gia đình mình không nhỉ?"
"Lão Ngô, hay là ngươi về đơn vị ngay đi, nhỡ mà lãnh đạo trách phạt thì sao."
Ngô Chính Hằng không để ý đến lời vợ mình ca cẩm, hắn chỉ nhoẻn miệng cười, nhìn đứa con trai trên giường, cẩn thận đút cho con từng miếng cháo.
Đứa con trai bị bệnh tim bẩm sinh, bệnh tình phát triển trầm trọng hơn sau khi thế giới đại họa ập đến, giờ thì đứa bé phải nằm liệt giường được nửa năm rồi. Thậm chí còn chỉ nuốt được thức ăn lỏng.
Bách Lý Trường Thanh tự đi tới nhà tiểu đội trưởng, hắn không dẫn ai theo, chỉ muốn gặp người chiến hữu lâu năm, người tiểu đội trưởng cũ của hắn lần cuối. Bách Lý Trường Thanh đẩy cửa, mặt hầm hầm đi vào. Vợ của Ngô Chính Hằng thấy vậy, sợ quá liền vùng dậy, không biết phải nói gì cho phải.
Mà Ngô Chính Hằng tỏ ra rất điềm tĩnh nói: "Hắn đến tìm ta."
Hắn cười tươi bước lại chỗ Bách Lý Trường Thanh, đôi mắt đầy vẻ cầu xin: "Để ta dặn dò đôi lời trước khi đi có được không?"
Bách Lý Trường Thanh gật đầu một cách miễn cưỡng.
Ngô Chính Hằng liếc nhìn Bách Lý Trường Thanh mặt dày qua căn dặn vợ mình.
Lúc này, vợ hắn mới nhận thấy không ổn, nên nhanh chóng khóc lóc thảm thiết. Bách Lý Trường Thanh tỉnh bơ trước vẻ ấy, trong lòng hắn chỉ có tức giận.
Ngô Chính Hằng căn dặn xong mọi việc thì cùng Bách Lý Trường Thanh ra ngoài.
"Tại sao?"
Bách Lý Trường Thanh trừng mắt nhìn hắn ta.
"Tại sao ngươi lại làm phản quân? Trả lời taI"
Ngô Chính Hằng ngẩng đầu nhìn tên lực lưỡng trước mặt, thở dài một tiếng."Ngươi còn trẻ lắm, có ước mơ vẫn là điều bình thường.
Nhưng nếu như ngươi đến tuổi như †a, vợ con đều cần tiền, thì ngươi sẽ hiểu cho ta."
"Ta đã liều sống liều chết chiến đấu cả đời vì cấp trên, nhưng cuối cùng, ta còn chẳng thể nuôi sống vợ con. Ngươi nói xem, ta còn lý do gì để bán mạng vì họ nữa chứ?" Đối mặt với câu hỏi hùng hồn của Ngô Chính Hằng, Bách Lý Trường Thanh bỗng không biết phải nói gì.
Nếu như là trước thế giới đại họa ập đến, dựa vào năng lực của Ngô Chính Hằng lúc đó, đừng nói đến nuôi sống gia đình, hắn ta chắc chắn sẽ cho vợ con một cuộc sống rất tốt.
Nhưng bây giờ đã là thời loạn.
Mạng người như cỏ rác, việc được sống vốn là một loại xa xỉ tột đỉnh.
Ngay cả Bách Lý Trường Thanh cũng phải chạy vạy cả ngày để có được một căn phòng ba phòng ngủ một phòng khách ở Khu A.
Thấy vậy, Ngô Chính Hằng thở dài đưa hai tay ra: "Thắng làm vua thua làm giặc, ta cũng chẳng còn gì để nói nữa.
Ta chỉ mong được chôn cất cùng vợ con sau khi cả hai đều nhắm mắt xuôi tay."
"Bây giờ ngoài kia cũng không có chó hoang, chôn ở trong tuyết như vậy chắc khỏi sợ bị gặm nhấm đúng không?"
Hắn ta bỗng nhoẻn miệng cười một cách đầy ẩn ý.