Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1295 - Chương 1286: Khuyên Nhủ

Chương 1286: Khuyên nhủ Chương 1286: Khuyên nhủChương 1286: Khuyên nhủ

Chu Chính nói rất nghiêm túc: "3700 km đường biển, lại thêm thời tiết khắc nghiệt như thế này khiến mức tiêu thụ năng lượng tăng cao, giữa đường cũng không thể tiếp tế được. Nhiệm vụ này, chỉ riêng điều này thôi, những người khác đi thực chất đang tìm đường chết."

"Chỉ có ngươi, người sở hữu dị năng không gian, có thể tích trữ được một lượng lớn vật tư thì mới làm được!"

Trong lòng Trương Dịch cũng đã hiểu được phần nào, có lẽ đây mới là lý do lớn nhất khiến Chu Chính cử hắn ta tới Nam Dương.

Sau khi Chu Chính khuyên nhủ một hồi và bản thân Trương Dịch cũng cân nhắc thiệt hơn, hắn ta quyết định sẽ nhận nhiệm vụ này. Rốt cuộc, nếu bản thân không làm thì cũng còn nhiều người khác sẽ làm.

Lỡ như những người đó nhân cơ hội này mà tiến lên cảnh giới Epsilon thì hắn †a sẽ không còn tin tức gì vui.

Shift!

Đến cả thế giới tận thế rồi mà vẫn phải bon chen.

Chu Chính nói với hắn ta về một số điều kiện để thực hiện nhiệm vụ lần này.

Thứ nhất, đại khu sẽ không cử quá nhiều dị nhân mạnh mẽ tới đó, Trương Dịch là dị nhân ngoại thành, thân phận có thể dễ che giấu hơn, đây chính là điều kiện thuận lợi.

Thứ hai, không được cử tàu chiến tới, nếu không rất dễ gây chú ý.

Dựa vào hai điều kiện trên, Trương Dịch trực tiếp nói với Chu Chính rằng không cần họ cung cấp nhân lực và tàu thuyền, thành phố Thiên Hải có thể tự chuẩn bị.

Tuy nhiên, bên này đại khu phải cung cấp đầy đủ nhiên liệu và vũ khí trang bị.

Chu Chính đồng ý với yêu cầu của Trương Dịch.

"Chúng ta đều sẽ đáp ứng được những nguồn lực mà ngươi cần. Ngoài ra †a sẽ cho ngươi một trợ lý rất tuyệt để hỗ trợ thực hiện nhiệm vụ này."

Hắn nở một nụ cười ẩn ý, như một con cáo già thâm hiểm.

Trương Dịch cảm thấy có một dự cảm không hay.

Nhưng hắn ta không thể từ chối, vì nhiệm vụ này, Bạo Tuyết Thành không thể không cử người đi theo. Chu Chính cần phải kiểm soát tình hình nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Nhưng đột nhiên, Trương Dịch nhận ra điều gì đó, hắn ta hỏi: 'Không phải là vị tiểu thư kia đấy chứ?"

Hắn ta cố ý nhấn mạnh hai chữ "tiểu thư".

Chu Chính ho một tiếng: "Khụ khụ, nói chung nên gọi là quý cô. Gọi là tiểu thư thế nào ấy, nghe có vẻ dễ gây hiểu lâm."

Trương Dịch mở to mắt: "Thật sự là cô ấy ư?"

Thật đau đầu, Trương Dịch không thích tính cách của cô ta.

Nếu phải cùng cô ta đi trên hải trình dài đằng đãng thì đúng là không cam tâm.

Chu Chính cười toe toét: "Cô ấy là cháu gái ta. Ngươi từng tiếp xúc với cô ấy, cảm thấy thế nào?"

Trương Dịch: "..."

Ngươi cũng đã nói đó là cháu gái rồi, ta còn phải nói gì nữa?

Ngươi còn muốn ta nói thế nào?

"Quý cô Chu Vân Tước nhìn qua đã thấy là người hiểu biết lễ nghĩa, lại tinh anh năng nổ."

Chu Chính cười hài lòng: "Ha ha ha, xem ra các ngươi hợp nhau lắm. Ta yên tâm rồi!"

Chu Vân Tước đúng là cháu gái ruột của Chu Chính, thế nên sự sắp xếp cho hoạt động này, Trương Dịch không tiện từ chối.

Hắn ta xin Chu Chính quyền hạn để nhận vật tư, sau đó tạm thời rời khỏi văn phòng của Chu Chính. Bên ngoài, hắn ta nhìn thấy Chu Vân Tước dựa vào tường, mặt đăm chiêu suy nghĩ một điều gì đó, nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của cô ta, có vẻ không được vui.

Cô ta chú ý đến Trương Dịch đi ra, hất lông mày nhìn hắn ta.

Trương Dịch nhếch mép, khẽ gật đầu coi như chào hỏi rồi rời khỏi trung tâm chỉ huy.

Chu Vân Tước nhìn theo bóng lưng Trương Dịch, trong mắt lộ vẻ ngang ngược và giận dữ, cô ta quay người bước vào văn phòng.

"Thúc thúc, tại sao ngươi lại bắt ta đi tiếp cận người đàn ông này?"

"Ta không thích hắn ta, nhìn chẳng có vẻ gì là lịch thiệp cả. So với hắn thì ta thích Đặng Thần Thông hơn."

Cô ta ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bất bình.

Chu Chính cúi đầu uống cà phê, thản nhiên nói: "Với ta hiện tại thì Trương Dịch có giá trị hơn Đặng Thần Thông."

"Lần này ta cố ý sắp xếp để ngươi đi cùng hẳn ta ra biển, hai đứa sẽ có mấy tháng ở riêng với nhau."

"Ngươi phải tranh thủ khoảng thời gian này để hạ gục hắn ta. Đến lúc đó ta sẽ thuận lý thành chương cho hai đứa cưới nhau."

Chu Chính khế mỉm cười.

Hiện tại, Trương Dịch sắp trở thành cháu rể của hẳn. Đã đi đến bước này, rồi hẳn sẽ trở thành chỗ quen biết của hắn.

Sắc mặt Chu Vân Tước có vẻ không được vui cho lắm.

"Ý của ngài là bảo ta lên quyến rũ hắn ta hả?"

Là công chúa của Chu Gia, dựa vào thân phận của người bác cả, từ nhỏ Chu Vân Tước đã được nuông chiều mà lớn lên.

Bất cứ khi nào, cô ta cũng luôn là tâm điểm được mọi người săn đón.

Từ trước đến giờ, cô ta đã từng phải trơ trến nịnh hót người khác ư?

Cô ta lại không giống đám phụ nữ kia, chưa gì thấy hắn ta hát hay nên đã đổ rụp vào rồi.

"Nữ truy nam, cách một bức tường mỏng. Chỉ cần ngươi muốn làm thì ta tin là ngươi chắc chắn sẽ thành công."

Chu Chính nhìn cô ta chằm chằm.
Bình Luận (0)
Comment