Chương 1287: Lạnh nhạt
Chương 1287: Lạnh nhạtChương 1287: Lạnh nhạt
"Thời gian dài như vậy, nếu là người khác thì con họ cũng kịp đẻ ra rồi."
"Ngươi không phải là Lệnh Hồ Phi Tuyết của tiểu đội Hoa Hồng. Nếu không chịu được khổ sở trong cuộc sống thì chỉ có thể trả giá bằng cách kiếm tìm cuộc sống ưu tú hơn mà thôi."
Chu Vân Tước hơi nhíu mày, trong lòng không hiểu sao có chút không thoải mái.
Cô ta chưa bao giờ muốn trở thành vật hi sinh giúp Chu Gia kết thông gia mà lớn lên trong một gia tộc thế này, có một số việc không phải tùy cô ta quyết định.
Tự do không phải là điều dễ có được, đặc biệt là khi người ta đã được tận hưởng cuộc sống vật chất sung túc †rong mấy chục năm. Chu Chính thong thả nói: "Chuyến đi này là muốn để ngươi được rèn luyện thêm."
"Ngươi chưa bao giờ được trải nghiệm sự tàn khốc của thế giới mạt thế, đối với công việc và sự phát triển trong tương lai của ngươi thì đó thực sự chẳng có lợi gì cả. Ra ngoài thế giới rộng lớn để mở rộng tâm mắt, ngươi cũng sẽ được hưởng nhiều lợi ích."
Chu Vân Tước là người cháu gái rất được Chu Chính yêu chiều.
Thông minh, xinh đẹp, tuy còn trẻ nhưng đã lấy được bằng cử nhân của học viện cử nhân, Công nghệ MIT (Massachusetts) nhờ vào nguồn lực của gia tộc.
Sau này cô ta sẽ trở thành nhân tài đối với Chu Chính.
Nhưng nếu để cô ta được tiếp xúc với sự tàn khốc của thế giới mạt thế, cô ta mới thực sự trở thành một người trưởng thành nhanh chóng.
Lần làm nhiệm vụ này không có nhiều nguy hiểm, lại có Trương Dịch bên cạnh cô ta, như vậy có thể sử dụng một hòn đá mà bản trúng được hai con chim, vừa có thể bồi dưỡng tình cảm giữa cô ta và Trương Dịch, lại vừa có thể khiến Trương Dịch bảo vệ chặt chế cho cô ta.
Chu Vân Tước vuốt mái tóc của mình, không cho là đúng mà nói: "Đại bá, ta hiểu rõ sự tàn khốc của thế giới mạt thế mà."
"Không, ngươi không biết!"
Chu Chính không chút lưu tình mà phản bác: "Cuộc sống của ngươi quá dễ chịu rồi, trong đầu ngươi vẫn cứ tồn tại nhiều suy nghĩ rất ngây thơ. Trên đời này, ai cũng đối xử tốt với ngươi cả, chưa từng để ngươi trải nghiệm cuộc sống mệt mỏi của người dân bình thường trong thế giới mạt thế này. Những thứ ngươi nói cũng chỉ là trên miệng mà thôi, thân thể thì hoàn toàn không thể cảm nhận được."
"Lần làm nhiệm vụ này, ngươi nhất định phải đi!"
"Nếu làm nhiệm vụ lần này thất bại, sau này cứ ở tại Bạo Tuyết Thành làm nhân viên văn phòng, phụ trách công việc in ấn văn bản và trả lời điện thoại là được rồi. Chu Gia chúng ta không nuôi người vô dụng!"
Chu Vân Tước cảm thấy trong lòng có chút đìu hiu.
Cô không ngờ người đại bá bao lâu nay rất thương cô lại đem cô đi dùng như một công cụ để củng cố quyền lực.
Một lúc sau, cô thậm chí còn muốn bật khóc.
Song, cô lại quên rằng nếu không nhờ cô là cháu gái của Chu Chính thì chỉ e rằng trong thời loạn lạc này cô ngay cả muốn sống sót cũng chẳng được.
"Ta biết rồi, chẳng phải là kết hôn với hắn ta thôi sao? Ta làm theo là được chứ gì!"
Chu Vân Tước hít mũi một cái, đứng dậy như thể mình đã hy sinh to lớn lắm.
"Ngài cứ yên tâm, việc này ta sẽ xử lý ổn thỏa"...
Trương Dịch nhận đồ dùng quân nhu cần thiết tại sở cung ứng quân nhu.
Trong đó có một lô lớn vũ khí trang bị trên tàu chiến cùng nhiên liệu.
Tuy thành phố Thiên Hải không thiếu nhiên liệu nhưng Trương Dịch vốn theo nguyên tắc không bao giờ không lấy nếu có của ngon của ngọt. Đây đều là thứ hắn nên được hưởng, tại sao phải khách sáo với lão Chu cơ chứ.
Chu Vân Tước tìm đến gặp Trương Dịch. Dù trong lòng vẫn còn băn khoăn vê Trương Dịch nhưng nhớ đến mệnh lệnh của Chu Chính, cô vẫn cố nở nụ cười trên môi.
"Trương Dịch..."
Trương Dịch lạnh lùng đáp lời: "Giờ đang làm việc, phiền cô hãy gọi ta bằng danh hiệu."
Biểu cảm của Chu Vân Tước cứng lại "Có cần phải nghiêm túc thế không?"
"Có những việc sợ nhất là thành thói quen."
Trương Dịch liếc cô một cái/Lần này chúng ta ra khơi đi xa, trên đường đi, việc quan trọng nhất chính là phải che giấu thân phận của bản thân. "Chính vì vậy, tuyệt đối không được để ai biết ta là Trương Dịch. Đúng rồi, khi ở trên đường, ngươi thậm chí không được gọi danh hiệu của ta. Lúc đó, ngươi chỉ được phép gọi ta là Trương tiên sinh, còn ta sẽ gọi cô là Chu tiểu thư."
Nghĩ đến cách hiểu từ "Tiểu thư" của Chu Chính, Trương Dịch không khỏi nhếch mép.
Chu Vân Tước vuốt lại mái tóc dài của mình, để lộ chiếc cổ trắng ngần.
"Được rồi, vậy thì ta làm theo lời ngươi là được."
Trương Dịch đang kiểm tra danh mục đồ dùng với người phụ trách sở cung ứng quân nhu, cô tiến đến bên cạnh Trương Dịch, thì thầm bên tai hắn ta: "Còn gì cần lưu ý nữa không, chúng ta hãy tìm lúc nào đó ngươi nói rõ ràng với †a. Có được không?" Sau khi kiểm tra xong đồ dùng, Trương Dịch nhàn nhạt đáp lời cô: "Ta sẽ gửi email cho ngươi sau."