Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1301 - Chương 1292: Tức Giận

Chương 1292: Tức giận Chương 1292: Tức giậnChương 1292: Tức giận

Thứ đồ này chưa chắc đã có thể dùng để chống lại tàu ngầm, song khả năng lớn vẫn là dùng để đối phó với những sinh vật biển khổng lồ biến dị dưới nước có khả năng xuất hiện.

Ngay trong ngày, Trân Tĩnh Quan đã chuẩn bị xong tàu cùng các vật dụng sinh hoạt cơ bản.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Dịch đã dẫn theo Chu Vân Tước và Chu Khả Nhi đi đến bến cảng Triêu Vũ.

Chu Vân Tước dường như không ngờ Chu Khả Nhi cũng đi theo.

Cô ta kéo riêng Trương Dịch ra một góc, nêu ra quan điểm của mình.

"Trương Dịch, không phải ta là người hẹp hòi. Thế nhưng lân này là nhiệm vụ quan trọng, ngươi dẫn cả bạn gái của ngươi đi theo, như vậy có phải có chút không ổn hay không?"

Trương Dịch nhíu mày, thản nhiên đáp: "Khả Nhi là bác sĩ. Đi trên biển lâu ngày, ngươi nói xem không có bác sĩ thì sẽ thế nào?"

Không có bác sĩ, có lẽ chỉ một trận cảm lạnh thông thường cũng có thể chết người.

Chu Vân Tước khăng khăng nói: "Chẳng lẽ không còn bác sĩ nào khác sao? Những thủy thủ trên tàu đều là đàn ông, ngươi dẫn theo một cô gái xinh đẹp là ta đã là quá đủ rồi. Lại thêm một cô nữa thì có phải là hơi không phù hợp không?"

Trương Dịch nhìn cô ta đây chế giễu, cười hóm hỉnh: "Không sao, ta chỉ dẫn theo một cô gái xinh đẹp thôi mà". Chu Vân Tước ngẩn ra, lập tức hiểu ra, Trương Dịch đang nói cô ta không xinh bằng Chu Khả Nhi.

Cô ta giậm mạnh chân, tức giận: "Làm ơn hãy nghiêm túc với lần nhiệm vụ này!"

Trương Dịch nhíu mày, lần đầu tiên nói chuyện với cô ta bằng giọng điệu nghiêm khắc.

"Chu tiểu thư! Ta phiền ngươi hãy nhớ cho kỹ, ta là người đứng đầu lần nhiệm vụ này. Ngươi cũng chỉ là người đi cùng ta mà thôi, đừng có mà to tiếng với ta!"

"Nói cho rõ ràng, nếu không nể mặt Chu Soái, thì ta chẳng buồn dẫn ngươi đi theo".

"Cho nên về sau khi nói chuyện với †a, ngươi tốt nhất hãy giữ đúng vị trí của mình. Ngươi có hiểu không?" "Nếu mà còn vô lý một lần nữa, thì †a đuổi ngươi về ngay!"

Trương Dịch nổi giận, Chu Vân Tước lập tức yếu mềm không nói nên lời.

Hắn ta chính là người đã từng trải qua biển máu núi thây, một khi nổi giận, sát khí lạnh lẽo trên người đủ khiến con nhà tiểu thư không có kinh nghiệm như cô ta sợ hãi.

Cô ta rụt rè lắp bắp, không thốt nên câu nào hoàn chỉnh.

Trương Dịch không muốn nhìn cô ta thêm nữa, xoay người đi tìm Chu Khả Nhi.

Thế nhưng đến khi hắn đi rồi, Chu Vân Tước quay đầu nhìn theo hướng hắn rời đi, ánh mắt bắt đầu trở nên có phần kỳ quái.

Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có một người đàn ông nào dám quát mắng cô †a.

Đột nhiên cô ta cảm thấy Trương Dịch toát ra khí chất đàn ông, điều này khiến cô ta có phần rung động.

Trương Dịch đi đến phòng của Chu Khả Nhi, cô ta đang thu dọn hành lý quần áo cá nhân.

Đồ đạc xếp đầy mười mấy chiếc vali mà cô ta vẫn không thấy phàn nàn chút nào. Không lo hết chỗ đựng, bởi vì Trương Dịch đã có không gian dị năng rồi, đồ có nhiều mấy đi nữa cũng không thành vấn đề.

Trương Dịch dựa cửa nhìn cô nàng cúi người dọn đồ,

Dáng người tuyệt đẹp và những đường cong hoàn hảo của cô vẫn làm cho hẳn rung động.

Trương Dịch khoanh tay, thản nhiên nói: "Đi biển thì không dễ chịu gì đâu, chuyến đi này ít nhất phải mất hai ba tháng. Trên biển sóng to gió lớn chắc chắn không thoải mái như ở nhà đâu, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”

Chu Khả Nhi nghe vậy, đứng dậy, vươn vai thật dài, để lộ vòng eo trắng trẻo mảnh mai.

Cô cười tươi nhìn Trương Dịch: "Tất nhiên rồi! Nếu như không có cơ hội này, †a cũng chẳng bao giờ được sống trong thế giới hai người với ngươi như thế này!"

Cô đi tới, nhoẻn miệng cười, ôm lấy cánh tay Trương Dịch, cơ thể sát vào người hẳn.

"Dù thế nào thì ta cũng phải giúp đỡ ngươi!"

"Hơn nữa cô nàng nở nụ cười tinh ranh, đôi mắt đầy vẻ đùa cợt"Ngươi đã nói rồi đấy, đi biển phải mất hai ba tháng lận, không có ta ở bên, ngươi sẽ rất khó chịu đúng không?"

"Hừ, ta sẽ không tạo cơ hội cho người phụ nữ kia đâu!"

Chu Chính phái Chu Vân Tước theo sau Trương Dịch, mục đích không hề che giấu, đó chính là hy vọng Trương Dịch sẽ có thể phát sinh chuyện gì đó với Chu Vân Tước.

Tuy nhiên, ai cũng hiểu rằng giữa tình hình hỗn loạn chưa rõ ràng ở thời mạt thế này, tốt hơn hết là không nên thuộc về phe phái nào.

Nhưng trong chuyến đi biển kéo dài vài tháng, nếu trên thuyền không có người phụ nữ khác, ai có thể đảm bảo Trương Dịch sẽ không sa ngã?

Trương Dịch tự hỏi bản thân mình, cũng không dám chắc.

Hắn thở dài, ôm lấy vóc dáng uyển chuyển của Chu Khả Nhi/Ngươi nghĩ chu toàn lắm, ngươi cứ yên tâm, không nói những chuyện khác, ngươi an toàn thì ta nhất định có thể đảm bảo dù có gặp nguy hiểm trên biển đi chăng nữa".

Có năng lực của [ Ngự Không ] cùng với [ Dịch Chuyển Không Gian ] , dù có xảy ra tại nạn ở trên biển thì hắn dẫn Chu Khả Nhi chạy trốn cũng không thành vấn đề.

Trước khi khởi hành, hắn cũng đã nghiên cứu hết mọi đảo san hô trên tuyến đường đi rồi.
Bình Luận (0)
Comment