Chương 1293: Ra khơi
Chương 1293: Ra khơiChương 1293: Ra khơi
Bất chấp sự phản đối của Chu Vân Tước, Trương Dịch cho Chu Khả Nhi đi ra biển cùng mình.
Những người khác, đặc biệt là những người phụ nữ trong nhà, đều có ý kiến không đồng tình, nhất là Dương Hân Hân, cô nhìn Trương Dịch với đôi mắt lúng liếng đáng thương, rõ ràng là cô cũng muốn được đi cùng Trương Dịch.
Lục Khả Nhiên cũng đề nghị rằng bản thân cô có thể trở thành thợ máy, lên †àu giúp sửa chữa.
Nhưng Trương Dịch đã kiên quyết từ chối tất cả những yêu cầu này.
Đây không phải là một chuyến đi chơi, mà là một nhiệm vụ cực kỳ quan trọng. Ngay cả hắn cũng không thể chắc chắn trên biển có thể gặp phải nguy hiểm hay không.
Nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, với lực lượng hiện tại, hắn cũng không thể bảo vệ được nhiều người như vậy.
Tuy nhiên người trong nơi ẩn núp vẫn đưa họ đến cảng Triêu Vũ.
Từ cảng đi xe trượt tuyết thêm mười mấy kilomet nữa sẽ đến nơi neo đậu của đội tàu, ở đây biển sâu hơn nên vẫn chưa bị đóng băng hoàn toàn.
Con tàu phá băng Kim Phong đã được Trần Tĩnh Quan cử người kéo ra khỏi đó, trên boong tàu toàn bộ thủy thủ đã sẵn sàng nghiêm chỉnh trang phục.
Trương Dịch tạm biệt gia đình, căn dặn họ trong thời gian hắn rời đi phải chú ý an toàn, không được lơ là mất cảnh giác. Nếu gặp phải nguy hiểm gì thì phải liên lạc với hắn và Chu Chính ngay lập tức.
Dặn dò xong mọi việc linh tinh, hắn dẫn theo Chu Khả Nhi và Chu Vân Tước lên tàu.
Trương Dịch và Chu Khả Nhi một thân nhẹ nhõm, không mang theo thứ gì cả, bởi vì tất cả mọi thứ đều được đặt trong dị giới.
Nhưng Chu Vân Tước thì không được may mẫn như vậy.
Lúc đến, cô đã cố gắng giảm bớt hàng hóa không cần thiết hết mức có thể, nhưng tay vẫn phải xách theo hai chiếc vali to đùng.
Trương Dịch cũng không có ý định chủ động giúp cô, vẫn là Vưu Đại Thúc có lòng tốt giúp cô chất hành lý lên xe.
Đến cảng biển, tự nhiên sẽ có thủy thủ giúp cô xách lên tàu.
Lên boong tàu, Chu Vân Tước lấy máy liên lạc ra trước mặt Trương Dịch, nói với đầu dây bên kia: "Đại bá, chúng ta đã lên tàu rồi. Hôm nay có thể khởi hành!"
Trương Dịch cười thâm, Chu Vân Tước cố ý làm vậy là đang muốn thị uy với hắn.
Cho hắn biết đằng sau cô có Chu Chính chống lưng.
Trương Dịch cũng không để tâm, ra lệnh cho lão Điền có thể nhổ neo.
Các thủy thủ đều trở về vị trí của mình, lão Điền chỉ huy thuần thục cho nhổ neo.
Con tàu phá băng khổng lồ từ từ di chuyển, nghiền nát lớp băng mỏng xung quanh, sau đó bắt đầu tiến ra biển. Còn Trương Dịch thì dẫn Chu Khả Nhi đến phòng của hai người.
Trong thuyền luôn đốt lò sưởi, nên rất ấm áp.
Đây là yêu cầu của Trương Dịch.
Dù phải đi xa, nhưng chất lượng cuộc sống vẫn không được phép kém, ít nhất thì về hệ thống sưởi ấm, thức ăn phải đạt đến mức độ làm hài lòng.
Đối với hắn, những việc này thì quá dễ.
Cho dù là nhiên liệu dùng cho hệ thống sưởi ấm hay là thức ăn, không gian dị năng lưu trữ đã đủ.
Tất nhiên là xin từ Chu Chính, làm việc cho đơn vị, làm sao có thể tự bỏ tiền ra được.
Những ngày tiếp theo là những ngày lênh đênh trên biển buồn chán. Lão Điền và những người khác đều có nhiều năm kinh nghiệm đi biển, đặc biệt là sau tận thế, họ còn từng đi biển xa cùng với Ngụy Định Hải.
Vì vậy, họ rất rõ ràng những vùng biển nào có nguy hiểm.
Trước khi lên đường, Trương Dịch đã nói với họ, không cần phải vội, nhất định phải đi theo tuyến đường an toàn nhất.
Đầu tiên là phải tránh tuyến đường có cướp biển, tiếp theo là không được đến gần vùng biển gần Nghê Hồng, vì nơi đó có rất nhiêu lang nhân, thật ra đều là vừa đi cướp biển vừa đi cướp đường.
Thứ hai, còn phải để ý đến vùng biển xuất hiện hải thú.
Dù sao thì họ cũng không thiếu thức ăn và năng lượng, cho nên không cần phải lo lắng đến chuyện lênh đênh trên biển trong thời gian dài.
Yên ổn làm nguyên tắc đầu tiên để đi biển.
Lão Điền và những người khác đương nhiên là rất vui.
Bên cạnh họ hiện có dị nhân đứng đầu của đại khu Giang Nam, hơn nữa còn là dị nhân hệ không gian.
Theo Trương Dịch ra biển, trong lòng họ cảm thấy rất yên tâm, đồng thời cũng rất tự hào.
Kể cả tương lại có con cái, cũng có thể khoe khoang với chúng là mình từng cùng làm nhiệm vụ với Trương Dịch.
Nửa tháng đầu, hành trình không có vấn đề gì lớn.
Xét cho cùng thì vùng biển đi qua đều nằm trong hải phận của Hoa Tư Quốc, chỉ cần báo cho hải quân tuần tra của đại khu Đông Hải là được.
Nhưng sau khi rời khỏi hải phận của Hoa Tư Quốc, những chuyện rắc rối liên tiếp xảy ra.
Ngày thứ mười bảy lênh đênh, Kim Phong hiệu cần phải đi qua hải phận của Nghê Hồng.
Lão Điền đến tìm Trương Dịch, hỏi có cần liên lạc với bộ phận quản lý hàng hải của đối phương không, để tránh xảy ra hiểu lầm.