Chương 1294: Đụng độ hải tặc
Chương 1294: Đụng độ hải tặcChương 1294: Đụng độ hải tặc
Trương Dịch đang đọc sách, nghe vậy, hắn khép cuốn sách lại, trên bìa sách có dòng chữ viết theo lối chữ chân phương (Kiểu Biaokai là phông chữ truyền thống của Trung Quốc) 1Q84) .
"Không cần, cứ đi thẳng là được. Nếu gặp người cản đường thì sẽ nói sau!"
Trương Dịch làm thế này là có cân nhắc của riêng mình.
Sau tận thế, dân số của khắp các nước trên thế giới đêu giảm mạnh, lực lượng quân đội và phòng vệ cũng bị tổn thất nghiêm trọng.
Cho dù là Hoa Tư Quốc, cũng không thể khống chế toàn bộ vùng biển xung quanh.
Điều này cũng có nghĩa là, đại dương đang dần trở thành vùng đất vô chủ.
Bản thân Nghê Hồng lại chia thành hai thế lực lớn, hải quân e là cũng không ổn định.
Lực lượng cảnh sát biển của Nghê Hồng không có nhiều tàu và các loại thiết bị phòng thủ, vì vậy không cần phải để tâm tới.
Nếu chủ động liên lạc, ngược lại còn dễ dân đến đối phương nghỉ ngờ.
Nếu có vấn đề gì xảy ra, chỉ cần để Chu Chính đàm phán với đối phương là được.
Lão Điền nhận được lệnh của Trương Dịch rồi rời đi.
Mấy tiếng sau, quả nhiên họ nhận được cảnh cáo của lực lượng cảnh sát biển của Nghê Hồng. Trương Dịch yêu cầu lão Điền thông báo với đối phương, nói rằng họ là tàu dân sự, không phải tàu chiến, đi qua vùng biển Nghê Hồng là để đi cứu người.
Ngoài ra còn liên lạc với Chu Chính, để họ cử người đến đàm phán với cảnh sát biển Nghê Hồng.
Mặc dù giọng điệu của cảnh sát biển Nghê Hồng có chút khó chịu, nhưng hiện nay họ cũng không có năng lực quản lý hoàn toàn vùng biển của mình, vì vậy chỉ có thể để Trương Dịch và những người khác đi qua.
Sau khi giải quyết ổn thoả vấn đề bên này, Trương Dịch tiếp tục ở trong phòng đọc sách của mình.
Nhưng thật không ngờ, đợi đến khi họ vừa rời khỏi vùng biển của Nghê Hồng, xung quanh đột nhiên vang lên tiếng nổ lớn. Thân tàu bắt đầu rung lên lắc lư nhẹ, làm Chu Khả Nhi giật bắn mình.
Mắt Trương Dịch lóe lên, đưa tay võ vai Chu Khả Nhi, nói: "Đừng lo lắng, có ta ở đây. Ta đi ra ngoài xem thử có chuyện gì vậy!"
Hắn ta thoắt một cái, đã xuất hiện trên phòng điều khiển của tàu phá băng.
Lão Điền và các thủy thủ đều rút vũ khí ra, mặt giận dữ nhìn tín hiệu radar trên màn hình và chửi bậy.
Trương Dịch để ý thấy trên radar xuất hiện nhiêu chấm đỏ nhỏ,'Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Mọi người khi nhìn thấy Trương Dịch, đột nhiên như có thần.
"Trương tiên sinh, khu vực này đã bị người khác đặt thủy lôi! Có lẽ là đã gặp hải tặc rồi!" Lão Điền vẻ mặt ảm đạm rít điếu thuốc,Chắc chắn là do lũ khốn Nghê Hồng kia làm! Bọn chúng vừa tiên chúng †a đi, liền quay ra báo tin cho tụi hải tặc ở gần đấy."
Trên khoé miệng Trương Dịch nở một nụ cười lạnh lùng đầy thích thú.
"Thân tàu bị thế nào?"
"Không sao, tàu của chúng ta rất chắc chắn. Nhưng đám thủy lôi này chỉ để cản đường, còn tàu của hải tặc xung quanh đã tiến gần đến chỗ chúng ta rồi!"
Lão Điền chỉ vào mười mấy chấm đỏ đang tiến gần trên màn radar nói.
Trương Dịch nhàn nhạt nói: "Các người cứ ở đây điều khiển tàu, chuyện bên ngoài để ta giải quyết."
Hắn vừa dứt lời, người đã biến mất không thấy tăm hơi. Các thủy thủ biết Trương Dịch đi đối phó với kẻ địch, nhưng họ cũng không muốn ngồi chơi xơi nước, một nửa số thủy thủ cầm súng lên boong tàu.
Trương Dịch bước ra boong tàu, quả nhiên như lão Điền nói, xung quanh Kim Phong hiện ra hơn chục chiếc thuyên nhỏ đang lao như bay tới gân.
Mỗi thuyền có tới ba bốn người, trong tay đều cầm súng với ống phóng hỏa tiễn.
Trương Dịch tựa vào lan can, bên kia có vài tên cướp biển phát hiện Trương Dịch, lập tức bắt đầu la hét.
Sau khi hệ thống phiên dịch, Trương Dịch nghe rõ chúng hét rất lớn: "Dừng thuyền lại, đừng phản kháng, có thể tha cho các ngươi không chết!"
Nhưng cái thứ ngữ điệu của Nghê Hồng luôn làm cho người ta thấy có chút khó chịu.
Không cần nghi ngờ, đây chính là bọn cướp biển thông đồng với hải quan Nghê Hồng.
Nhìn trình độ liên hợp thuần thục của chúng, chuyện này tuyệt đối không phải lần đầu tiên như thế.
Chỉ cần có tàu dân dụng nào đi qua vùng biển Nghê Hồng, thì sẽ lập tức bị chúng vây chặn như thế này.
Khóe miệng Trương Dịch hiện lên một nụ cười tàn nhãn.
Hắn lật tay, từ trong không gian khác lấy ra một ống phóng hỏa tiễn.
Nhưng sau khi ngẫm nghĩ một giây, hắn từ bỏ ý định dùng thứ đồ chơi này để đánh chìm tàu của mấy tên Nghê Hồng xấu xí này.
Trương Dịch đổi thành Thánh Tài hoành đao của hắn.
"Này, tên kia, ngươi nghe thấy không! Có phải sợ hú hồn tè ra quần rồi không? Mau cho ta dừng thuyền lại, từ bỏ chống cự đi!"
Một tên Nghê Hồng đội mũ rơm/, mặt có vết dao chém hét lớn một cách ngạo mạn, khẩu AK trong tay giơ cao lên, chĩa thẳng vào Trương Dịch.
Trương Dịch lại chỉ khẽ nhảy lên.
Cơ thể hắn trở nên nhẹ nhàng chưa từng thấy, mũi chân ở hai bên chỉ đạp nhẹ một cái vào lan can.
Sau đó toàn bộ cơ thể hắn liền từ trên con thuyền cao hơn mười mét phóng thẳng xuống phía thuyền máy của bọn Nghê Hồng đang đậu ở mặt biển!