Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1304 - Chương 1295: Giải Quyết Nhẹ Nhàng

Chương 1295: Giải quyết nhẹ nhàng Chương 1295: Giải quyết nhẹ nhàngChương 1295: Giải quyết nhẹ nhàng

Sức mạnh hư không màu đen bám trên thân đao, chỉ có loại kim loại cứng nhất trên thế giới này mới có thể chịu được sức mạnh khủng khiếp như vậy.

Tinh tế vô cùng, lúc này sự nắm bắt của Trương Dịch đối với sức mạnh không gian đã vượt xa thời điểm ban đầu rất nhiều.

Bọn Nghê Hồng nhỏ trên thuyền máy đó còn chưa kịp phản ứng, một đao từ không trung bổ xuống, hóa thành một luồng đao khí cong vút như trăng khuyết.

"Răng rắc!"

Thuyền máy bị đứt làm đôi ngay giữa, mặt cắt nhẫn nhụi như một tấm gương. "Phụt!"

Thân tầu bị đứt làm đôi chìm thẳng xuống tảng băng, đám người Nghê Hồng trên thuyền sợ hãi kêu thét lên.

Rơi vào trong nước biển ở nhiệt độ như thế này, nhất định sẽ chết!

Hơn nữa lúc trước khi chết, còn được thưởng thức mùi vị cơ thể biến thành cục băng.

Sau khi Trương Dịch chém đứt một chiếc ca nô, thân hình nhanh chóng biến mất giữa không trung, khoảnh khắc tiếp theo lại xuất hiện phía trên một chiếc khác.

Vẫn là một nhát đao giản dị, không cầu kì hoa mỹ, đem chiếc ca nô đó cũng chẻ thành làm hai đoạn.

Làm theo cách cũ, chỉ trong chớp mắt, đã có thêm ba chiếc ca nô bị chém chìm. Lũ tiểu Nghê Hồng trên thuyền rơi xuống nước, hoảng loạn kêu la ai oán, van nài đồng bọn đến cứu.

Thế nhưng chưa đợi được đám hải tặc kia đến cứu, thân thể bọn họ xuống biển lâu ngày đã đông cứng, da thịt chuyển sang màu tím xanh, nhìn qua vô cùng đáng sợ giống như cương thi vậy.

Cách chết như thế này vô cùng đáng sợ, mục tiêu của Trương Dịch cũng vậy.

Đem bọn họ nổ tung thì chẳng hề rẻ tiền một chút nào.

Đám súc sinh này, không biết đã giết bao nhiêu người vô tội ở vùng biển này rồi!

"Dị nhân, hắn ta là dị nhân đây!"

Lũ hải tặc cũng nhận ra không ổn, bọn họ hôm nay đã đụng độ kẻ cứng đầu rồi! Thế nhưng bọn họ sinh ra đã hung ác, không tiếc bất cứ giá nào, quyết giết cho được Trương Dịch!

Mọi loại vũ khí đều nhắm bắn về phía Trương Dịch, cả súng AK lẫn tên lửa đều có cả.

Dù vậy bọn họ hoàn toàn không bắt kịp được hành động của Trương Dịch, hắn ta như bóng ma vậy, chớp chớp mắt đã ở giữa không trung.

Đám ngu ngốc này còn bẳn trúng cả tàu đồng đội mình nữa chứ.

Mặc dù đôi khi có vài viên đạn chạm được vào người Trương Dịch, thế nhưng tất cả đều bị không gian dị năng hấp thụ hết.

Trương Dịch giống như chuồn chuồn lướt nước, từng bước từng bước chuyển động.

Chỉ chìm tàu chứ không trực tiếp kết liễu tính mạng của tên hải tặc Nghê Hồng.

Muốn để cho bọn họ rơi xuống băng giá dưới biển, lúc cận kề cái chết mới có thể tận hưởng sự tuyệt vọng giá lạnh.

Lúc này, đám thủy thủ mới xông lên, nhưng thật bất ngờ, Chu Vân Tước cũng đã đến boong tàu để quan sát tình hình.

Sau đó, bọn họ nhìn thấy cách giết người nhàn nhã thoải mái của Trương Dịch.

Hơn chục tàu thuyền đều bị Trương Dịch dễ như trở bàn mặt tay hạ đánh chìm hết.

Thậm chí bọn họ còn có thể nghe thấy tiếng kêu cứu tuyệt vọng của đám Nghê Hồng lùi dưới băng giá.

"Cứu ta, cứu ta với!"

Thế nhưng tiếng kêu cứu này cũng không kéo dài được bao lâu, nhanh chóng bị biển băng xanh ngắt nuốt chửng.

Những thủy thủ trên boong tàu nhìn nhau mỉm cười, có người còn bất lực vò đầu.

Bọn họ thậm chí một phát súng cũng chả kịp bắn, cuối cùng mọi chuyện lại do Trương Dịch giải quyết.

Đó chính là lợi thế khi trong nhóm có người mạnh.

Chu Vân Tước nhìn bóng dáng của Trương Dịch, gió biển lạnh lẽo thổi lên sợi tóc sau mũ len trùm của cô, khiến cho ánh mắt khác lạ đôi chút.

"Thật ra thì tìm một người đàn ông có thể bảo vệ mình cũng không tệ. Tuy rằng lễ nghỉ của hắn có vậy đi, miễn cưỡng coi là được rồi."

Trương Dịch quay trở lại boong tàu, nhàn nhạt nói với đám đông: "Tiếp tục tiến lên!"

Không có gì ngạc nhiên khi chúng ta gặp phải bọn cướp biển, có thể còn có người chặn đường chúng ta tiếp theo.

Nhưng có Trương Dịch ở đây, thì chúng ta hoàn toàn an toàn. Trương Dịch chẳng để tâm tới chuyện này.

Nhưng khi Chu Vân Tước quay về phòng, cô ấy đã dùng liên lạc cụ cá nhân tường tận báo cáo chuyện này cho Chu Chính.

"Ta biết rồi. Vì gặp phải cướp biển ở biển quốc tế, nên rất khó nhân cơ hội này để làm lớn chuyện. Có Trương Dịch, ngươi không cần lo về an toàn."

Chu Chính nhìn Chu Vân Tước với vẻ mặt nghiêm túc.

"Nhưng mà, nhiệm vụ ta giao cho ngươi, ngươi đã hoàn thành thế nào rồi?" Chu Vân Tước khựng lại, giọng hơi uất ức: "Hắn dẫn theo bạn gái, từ lúc lên tàu, hắn ăn uống gì cũng trong phòng mình, ta chẳng có cơ hội tiếp cận hắn."

Thời tiết quá lạnh, mọi người đều cố gắng tránh xuất hiện trên boong tàu, ngay cả ăn uống cũng ở nơi tiện nghi.

Trương Dịch tự chuẩn bị đồ ăn, nên không qua chen chúc trong căng tin cùng lão Điền và những người khác.

Nhưng Chu Vân Tước không được đãi ngộ tốt như vậy, cô ấy ăn đồ hộp và thực phẩm chế biến sẵn như thủy thủ đoàn.
Bình Luận (0)
Comment