Chương 1298: Bị bao vây
Chương 1298: Bị bao vâyChương 1298: Bị bao vây
Tàu Kim Phong bị hàng trăm chiếc thuyền bao vây chật cứng, phía trước, phía sau, bên trái bên phải không chừa lại đường trống nào, thậm chí còn không để cho bọn họ nơi nào để rút lui.
Mà những chiếc thuyền này lớn nhỏ các kiểu, vừa có thuyền cảnh sát biển, lại vừa có cả thuyền đánh cá dân sự, người trên đó mặc đủ các loại quần áo, đủ các hình dáng, đủ mọi thành phần.
Sau khi vây quanh tàu Kim Phong thì từ tàu cảnh sát biển có hai tay súng da nâu, không cao lắm, mặc áo khoác bông dày bước ra, mỗi người cầm một khẩu AK, một tên cầm loa phóng thanh hướng lên trên tàu hét.
Lão Điền không vội không vàng, mà mặc quần áo chống đạn vào, ra lệnh cho các thủy thủ cầm súng trường và khiên chống bạo động đi lên boong, bắt đầu dùng tiếng địa phương để giao lưu với họ.
"Những người trên tàu mau chóng vào bờ, chúng ta sẽ lên thuyền kiểm trai" Người cầm vũ khí, trông y như là một tổ chức quân sự la lên.
Lão Điền cũng không tỏ ra sợ sệt: "Chúng ta là thuyền của tổ chức Triêu Vũ thành phố Thiên Hải, các người lập tức tránh ra nhường đường!"
Trước đó, tổ chức Triêu Vũ hoành hành khắp các vùng biển, cũng có chút tiếng tăm.
Hắn đã không phải là lần đầu tiên gặp phải tình huống như thế này.
Ngay sau ngày tận thế, những quốc gia nhỏ bé ở Nam Bộ đã hoàn toàn mất trật tự, người dân trở thành giặc cỏ. Ngay khi đi qua vùng biển của họ, chắc chắn sẽ bị chặn lại, nhẹ nhất cũng là cướp hết mọi thứ trên tàu.
Đúng vậy, là tất cả mọi thứ, tàu, hàng hóa, thậm chí là cả người.
Đàn ông khỏe mạnh sẽ bị giữ lại làm nô lệ, gầy yếu hơn thì giết thịt để ăn, phụ nữ thì dùng để thỏa mãn thú vui.
Vì thế vào lúc này, đừng mong muốn có thể giải quyết mọi chuyện một cách hòa bình.
Lão Điền muốn dùng danh tiếng của tổ chức Triêu Vũ để dọa bọn họ một trận, hy vọng nhất có thể khiến chúng phải lùi bước.
Nhưng nơi này quá xa so với Hoa Tư Quốc, đám giặc cỏ này vô tri lại chẳng hề thèm để tổ chức Triêu Vũ vào mắt.
Ngay lập tức một gã giặc cỏ nổ súng, chĩa thẳng về phía thuyền mà bắn. Tiếng đạn AK bắn lộp độp vào thân Tàu.
Lão Điền tức giận, chửi thề một câu rồi cầm vũ khí lên bắn trả lại bọn ở dưới.
Vũ khí trang bị trên tay họ đều là do Trương Dịch cấp, hỏa lực mạnh, đạn đủ. Ngoài súng trường thông thường còn có cả súng máy Gatling và đủ các loại pháo phản lực.
Những thủy thủ này không phải chỉ là thuyền viên đơn thuần, mà trước kia họ đều là tinh binh trong hải quân Thiên Hải.
Người nào có thể sống sót đến tận bây giờ thì không ai là không có sức chiến đấu bùng nổi
Đối với dị nhân thì họ có thể không phải người đứng đầu, nhưng chỉ cần đánh đám giặc cỏ ở những quốc gia nhỏ như thế này thì họ hoàn toàn có thể đè bẹp chúng!
So sánh thì vũ khí của đám giặc cỏ kém hơn nhiều, thậm chí có người còn cầm dao thái thịt và giáo mác đi tới.
Lão Điền và những người khác nã đạn ra ngoài, đây là Trương Dịch đã dặn trước, không cân tiết kiệm đạn dược trong việc chiến đấu.
Dù gì thì cũng đều lấy từ kho vũ khí của đại khu Giang Nam.
Một lúc sau, hơn chục thủy thủ trên †àu Kim Phong bắt đầu nổ súng.
Lão Điền đích thân ra mũi tàu, mở khoang thuyền, lập tức có một khẩu Gatling súng máy hạng nặng được lôi ra, phía trước có tấm chắn kim loại dày, nòng súng khổng lồ có hơn chục nòng súng.
Lão Điền gâm lên xả đạn về phía hàng chục chiếc thuyền nhỏ phía trước. "Cộc cộc cộc cộc cộc!!!"
Tiếng súng kêu lên như tiếng rắn chuông, ngọn lửa màu xanh nhảy múa trên đầu nòng súng.
Trong nháy mắt, những viên đạn cỡ lớn mang theo động năng cực mạnh bắn trúng những chiếc thuyên và bọn cướp.
Trong nháy mắt, máu thịt cùng với thân thuyền vỡ vụn bay mất!
Cả người lẫn thuyền đều giống như làm bằng giấy, hoàn toàn không thể chống đỡ được sức tàn phá mạnh mẽ như vậy.
Biển nhanh chóng nhuộm một màu đỏ, bọn cướp thảm thiết kêu gào, vội vã bỏ chạy.
Lão Điền cũng không truy đuổi, hắn †a rút một điếu thuốc ra khỏi túi áo, châm lửa tàn thuốc, rồi ra lệnh: "Xuất phát ngay!" Tàu phá băng đi qua xác của những chiếc thuyên đã vỡ và những tên cướp, tiếp tục tiến về phía xa.
Lý do phải vội vàng như vậy là vì theo thông lệ, cứ giết bọn cướp là chắc chắn bọn cướp không bỏ qua.
Vì sự an toàn của bản thân, lão Điền vẫn chạy đi báo cáo với Trương Dịch.
"Có lẽ phiền toái rồi, phải nhờ ngươi ra tay."
Trương Dịch thản nhiên nói: "Không sao, đợi chúng xuất hiện rồi hãng nói."
Quả thật như những gì lão Điền nói, chưa đầy nửa giờ sau, trên bờ bỗng vang lên tiếng pháo chấn động trời.
Hơn chục khẩu pháo phòng thủ ven biển nhắm hướng vào Kim Phong bắt đầu bắn phá dữ dội!
Nhưng khi những quả đạn pháo đó tiến gần đến Kim Phong, chúng không hề phá hủy thân tàu mà bị không gian dị năng nuốt chửng.
Con đường phía trước cũng bị hai chiếc tàu chiến cũ kỹ cản lại.
Trương Dịch xuất hiện ở mũi tàu, không nói nhiều, trực tiếp sử dụng [ Toàn bộ phản kích ] , bắn trả lại loạt đạn đã hấp thụ được.
"Ầm ầmI!"
Trên bờ biển, những khẩu pháo phòng thủ ven biển cũ kỹ đó đều bị nổ tung, bọn cướp điều khiển những khẩu pháo khổng lồ đó cũng bị nổ tung như pháo hoa bắn ra vô số tia sáng.
Bọn cướp kinh hoàng la hét: "Chúng không phải tàu dân sự, là tàu chiến, là †àu chiến!"
Chúng tưởng nhầm trên Kim Phong cũng có đại bác.