Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1308 - Chương 1299: Đáng Giận

Chương 1299: Đáng giận Chương 1299: Đáng giậnChương 1299: Đáng giận

Hai chiếc tàu chiến trên mặt biển cũng bắt đầu tấn công bằng hỏa lực mạnh mẽ.

Mặc dù là tàu chiến cũ, nhưng uy lực của pháo chính trên tàu vẫn rất kinh khủng.

Nhắm thẳng vào mũi tàu Kim Phong là một loạt đạn bắn dữ dội!

Ánh mắt Trương Dịch lộ vẻ chế giễu, một tia lửa giận cũng dần lan tỏa.

Không gian dị năng nuốt trọn mọi đòn tấn công của đạn pháo rồi bắn trả y nguyên như cũ.

"Ầm!" "Âm!" "Ầm!"

Những chiếc chiến hạm phải hứng chịu chính đạn pháo của mình bản trả, rất nhanh bị đánh tơi tả. Song, đòn tấn công này vẫn chưa đủ sức để đánh chìm những con tàu chiến kiên cố được.

Diệt đối thủ như thế này thì quá chậm.

Trương Dịch bị đánh cho nổi nóng, đang đi thuyền tử tế, thế mà cũng có kẻ dám cướp à?

Hắn ta rút Thánh Tài ra, chỉ vài bước chớp nhoáng trên không là đã lên đến thượng tầng của một chiến hạm rồi.

Lên tàu xong, hẳn ta thấy trên đó, mấy tên khỉ nâu lùn, tay cảm AK và ống phóng tên lửa đang vừa hoảng sợ, kinh ngạc vừa chửi tục bằng tiếng bản xứ nhìn chằm chằm hắn ta.

"Phốc phốc!"

Trương Dịch chém một đao, trực tiếp chặt đứt ngang bụng tám tên cướp biển! Mấy tên cướp biển phía sau bị chiêu thức của Trương Dịch dọa cho chết khiếp, điên cuồng bóp cò muốn giết chết Trương Dịch.

Nào ngờ đạn của chúng bay vào người Trương Dịch như trâu đất xuống biển, chẳng hề có tác dụng gì.

Trương Dịch thuận tay chém ngược một nhát, tiễn toàn bộ số đó lên trời.

"Nhất định phải diệt hết sạch đám cướp biển này mới được!"

Trong đầu Trương Dịch đã nhanh chóng đưa ra quyết định.

Bởi vì lúc quay về cũng phải đi qua vùng biển này.

Nếu bây giờ mà tha cho bọn chúng thì chắc chắn sẽ bị trả thù thôi.

Hắn ta không muốn tự chuốc phiền phức cho mình, muốn diệt cỏ tận gốc mới là ổn thỏa nhất.

Trương Dịch cầm đao lần lượt tiến từ mũi tàu đến lái tàu, rồi từ boong tàu đến hầm tàu để giết sạch bọn chúng.

Thời gian trước đây, mỗi khi đối mặt với đối thủ là dị nhân, hắn ta phải đánh nhau vất vả lắm mới thắng được.

Nhưng đám cướp biển này hầu như toàn là người phàm, cho dù có dị nhân đi nữa thì đẳng cấp cũng thấp lắm.

Ở bất kỳ đâu, chỉ cần hắn ta bước qua là phải có người chết.

Sát hại bọn cướp biển này, tiềm thức của hắn ta đâu thấy tội lỗi gì.

Bởi vì sau khi tiến vào khoang tàu lại trông thấy người bị lột da treo ngược trên cao khắp nơi, kẻ thì bị chặt trụi chỉ còn bộ xương trắng.

Đám cướp biển này đã đánh mất hết tính người rồi.

Giết giết giết!

Trương Dịch không hề tỏ ra thương xót với bọn cướp biển và sẽ giết bất cứ ai mà hẳn ta nhìn thấy.

Hắn đi từ phòng nọ sang phòng kia để dọn sạch.

Hắn quyết tâm trừ tận gốc cái ác, hôm nay không một tên cướp biển nào ở đây được sống sót.

Lũ cướp biển kinh hoàng, cố gắng chống cự, nhưng ngay cả một sợi tóc của Trương Dịch chúng cũng không chạm được, toàn bộ bị chém thành từng mảnh.

"Âm!"

Trương Dịch vung một nhát đao làm vỡ một cánh cửa, sau đó đá cửa xông vào.

Bên trong phòng tối đen như mực, không khí tràn ngập mùi khó chịu, trên sàn nhà đầy chất thải.

Hắn nhìn thấy trong góc phòng có năm sáu phụ nữ bị xích sắt khoá lại, người họ toàn là bùn đất, ánh mắt đã tắt hẳn ánh sáng.

Trương Dịch cau mày, thuận tay chém đứt xiềng xích trên người họ, sau đó định quay đi.

Kế tiếp có thể sống sót hay không thì tùy vào số phận của họ.

Nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng, trong đầu hắn nảy ra một ý tưởng mới.

Hắn quay lại, điều chỉnh hệ thống giọng nói thông minh sang ngôn ngữ địa phương, nói với những người phụ nữ đó:

"Các ngươi biết sào huyệt của bọn khốn nạn đó ở đâu không?"

Những người phụ nữ nhìn sợi xích trói mình bị cắt đứt, chỉ sợ hãi co rúm lại một chỗ, vô cảm nhìn Trương Dịch, nhưng không trả lời câu hỏi của hắn.

Trương Dịch lại hỏi: "Ta đến đây là để giúp các ngươi giết những kẻ bại hoại đó. Nếu các ngươi cho ta biết chúng ở đâu, ta có thể giúp các ngươi trả thù."

Trương Dịch suy nghĩ một lúc, từ không gian dị năng lấy ra hai bao bánh mì lớn, đặt xuống đất.

"Các ngươi có thể ăn những thứ này."

Nhìn thấy thức ăn, đôi mắt của một số người phụ nữ bỗng chốc lộ ra vẻ thèm muốn, vội vàng lao tới.

Họ không quan tâm Trương Dịch là ai, bắt đầu điên cuồng xé toạc những chiếc bánh mì để giành giật.

Trương Dịch lùi lại hai bước, không để vết bẩn trên người họ làm bẩn quần áo của mình, dù sao thì trên người họ còn dính phân.

"Ta nói này, sào huyệt của chúng ở đâu, biết không?”

Một người phụ nữ tò mò ngẩng đầu lên, vừa ăn bánh mì vừa nhìn Trương Dịch.

Cô ngây ngốc cười lên.

"Không có hang ổ đâu, không có hang ổ đâu. Tất cả mọi người đều thành ma rồi, không có ai tốt cả!"

Câu nói này khiến Trương Dịch hoàn toàn hiểu được tình hình của quốc gia nhỏ bé này.

Quốc gia nhỏ dân ít, thiếu hụt nguồn cung, sau khi tận thế đến, tất cả mọi người đều phát điên.

Hoặc là bị ăn thịt, hoặc là ăn thịt người.
Bình Luận (0)
Comment