Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1309 - Chương 1300: Chuẩn Bị

Chương 1300: Chuẩn bị Chương 1300: Chuẩn bịChương 1300: Chuẩn bị

Trên hòn đảo này tất cả những kẻ sống sót đều là thành viên của bọn hải tặc.

"Vậy thì, ngươi có biết nhóm người đông nhất ở đâu không?”

Trương Dịch kiên nhẫn hỏi.

Ả đàn bà trợn mắt, có thể thấy tinh thần của ả ta sớm đã không còn bình thường, ả ta suy nghĩ rất lâu, sau đó mới cười nói:

"Baocha tướng quân, Baocha tướng quân là nhiều người nhất! Cả hòn đảo này đều do hắn cai quản!"

"Cảm ơn, ta biết rồi."

Trương Dịch rời khỏi chiếc thuyền này, sau đó lên một con thuyền khác, vẫn tiến hành thanh trừng như vậy. Trong thiết bị liên lạc truyền đến tiếng của Chu Vân Tước: "Trương tiên sinh, thanh lý xong đám hải tặc này chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi! Không cần phải đại khai sát giới, nếu không sẽ dễ bị người ta lấy đó làm cái cớ để công kích chúng ta."

Tiếng của Lão Điền ở một kênh khác: "Trương tiên sinh, tiếp theo chúng †a phải làm sao?"

Chu Khả Nhi cũng hỏi thăm Trương Dịch về tình hình bên ngoài.

Trương Dịch mở ra kênh công cộng, đem tất cả bọn họ kéo vào.

"Bọn hải tặc trên hòn đảo phải thanh lý toàn bộ! Nếu không bọn chúng sẽ trở thành phiền phức cho chúng ta khi quay trở về."

Chu Vân Tước đột nhiên có chút sốt ruột. "Trương Dịch, làm như vậy rất có thể sẽ gây ra tranh chấp quốc tế đấy!"

Trương Dịch lạnh lùng nói: "Vào cái lúc bọn chúng công kích tàu của chúng †a, bọn chúng đã bị tuyên án tử hình rồi!"

"Ngoài ra, Chu tiểu thư này, ta nhắc nhở ngươi một chút, bây giờ là thời kỳ tận thế!"

Chu Vân Tước bình tĩnh nói: "Trương Dịch, bây giờ ta biết ngươi đang rất kích động, nhưng xin ngươi hãy bình tính trước đã."

"Lần này chúng ta thực hiện nhiệm vụ bí mật, không thích hợp để quá mức cao điệu. Bây giờ đã giết sạch bọn cướp biển chặn đường, chẳng phải chỉ cần chúng ta mau chóng rời đi là được rồi sao?"

Trương Dịch đã có ý định giết chóc.

"Ngươi nghĩ quá đơn giản rồi, nếu chúng ta cố tình nhẫn nhịn, ngược lại càng có vẻ không bình thường."

Làm như thế sẽ càng khiến người ta nghi ngờ.

Một chiếc tàu phá băng đi ra biển rộng có cao thủ đi cùng thì có gì là không hợp lý?

Bị bọn hải tặc chặn lại, giết ngược lại chúng cũng là thủ đoạn bình thường mà thôi.

Bọn họ lại càng không hé răng, càng khiến người ta nghỉ ngờ là bọn họ có vấn đề.

Trương Dịch bỏ ngoài tai lời khuyên của Chu Vân Tước, hắn ta hạ lệnh với Lão Điền.

"Các người ở trên thuyền, cầm vũ khí chuẩn bị chiến đấu, chỉ cần nhìn thấy người nào cầm vũ khí thì trực tiếp nổ súng giết chết, không cần phân biệt thân phận. Những người còn sống sót trên hòn đảo này, đã không còn ai tử tế nữa rồi"

Nói xong, Trương Dịch cầm trong tay Thánh Tài, mấy lần dịch chuyển đã đến được trên hòn đảo của Nam Thác quốc.

Cách rất xa, hắn ta đã thấy có người đang lén lút dò xét.

Rõ ràng những người kia đều đã bị thủ đoạn của hẳn ta làm cho khiếp sợ, không dám ra tay, chỉ dám ở đây theo dõi Trương Dịch.

Chỉ một thời gian nữa thôi, đám người của Baocha tướng quân sẽ đến đây.

Trương Dịch rút ra một khẩu Desert Eagle bình thường, bắn tỉa vài phát, cách vài ngàn mét xử lý luôn đám lâu la nghe ngóng này của bọn chúng. Muốn tìm ra hang ổ của Baocha tướng quân thì vô cùng dễ.

Bởi vì toàn đảo được phủ đầy tuyết, chỉ cần dựa theo dấu vết người qua xe chạy là được.

Trương Dịch không cân dùng Khởi Nguyên Đạn, càng không cân phán đoán xem người trên đảo có phải là hải tặc hay dân thường không.

Ngay từ lúc Kim Phong bị tập kích, từ lúc nhìn thấy mấy người phụ nữ bị giam trên tàu là hắn đã quyết định sẽ san bằng hòn đảo này rồi!

Tiếng súng trên đảo vang lên ầm trời.

Từ trên đống tuyết lao ra mấy chục tên băng đảng tay cầm súng, gào thét ngôn ngữ bản địa rồi điên cuồng bắn về phía Trương Dịch.

"Tốt lắm, đỡ phải lãng phí đạn". Trương Dịch vung tay phải, tất cả những viên đạn bắn về phía hắn đều được thu vào không gian dị năng.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, đống đạn đó đã y nguyên như vậy, trả lại bằng tốc độ như mưa bão!

"Phụt!" "Phụt!" "Phụt!" "Phụt!" "Phụt!"

Những viên đạn xuyên qua thân thể chỉ được che bằng lớp áo bông, đánh họ nát như sàng.

Lại có người lần nữa rút ra súng phóng lựu, cho rằng sức mạnh của mình không đủ lớn.

Kết quả là, đạn tên lửa lúc đi ra thế nào sau đó nó cũng bay trở lại như thế.

Ngay tại chỗ có bảy tám người bị nổ tung, xác vụn thịt nát bắn tung tóe.

Tình hình càng lúc càng nghiêm trọng. Bản thân tiểu quốc Nam Thác chỉ vỏn vẹn có vài trăm nghìn người, sau ngày tận thế, số người sống sót chỉ còn hơn một vạn người, toàn dân đều là băng đảng, chuyên đi cướp bóc các con tàu đi ngang qua vùng biển của họ.

Bình thường, họ cũng chẳng có cơ hội giao tiếp với những dị nhân cấp cao.

Vài tên dị nhân trong băng đảng được chúng sùng bái như thể thần linh.

Do đó, lần này chúng bị một phen hoảng sợ trước năng lực của Trương Dịch.

Vài thành viên băng đảng sợ đến nỗi tè cả ra quần, quỳ sụp xuống đất, dập đầu cầu xin tha mạng.

Trương Dịch chẳng chần chừ giây nào, hắn nhắm thẳng vào đầu bọn chúng rồi bắn liên thanh, giết chết hết.

Hắn tiến về phía trước rồi giết hết cả một đoàn người. Mười mấy phút sau, hắn đã giết chết bảy tám trăm người.
Bình Luận (0)
Comment