Chương 1301: Kêu ai oán
Chương 1301: Kêu ai oánChương 1301: Kêu ai oán
Phía sâu trong hòn đảo che giấu vô vàn nguy hiểm, bẫy cũng giăng khắp nơi.
Nhưng đối với Trương Dịch thì mấy cái đó cũng chẳng có ý nghĩa gì, hắn bay lên trời, phớt lờ mọi đòn tấn công.
Mục tiêu nhắm thẳng đến tòa kiến trúc đặc trưng nhất trên đảo, một tòa cung điện màu trắng bạc, chính là sào huyệt của Baocha tướng quân!
Trương Dịch giết đến bên trong cung điện, đã phát hiện ra lực lượng quân sự chính quy của đảo.
Bọn họ không giống như đám cướp từng xuất hiện trước đó, toàn thân mặc quân trang theo chế thức, vũ khí trong †ay cũng tiên tiến hơn nhiều.
Thấy Trương Dịch từ trên trời bay xuống, bọn họ đều đờ ra.
Lúc này mới thấy một người trông như đội trưởng giơ súng ra quát lớn: "Người kia dừng lại! Ngươi là ai? Nơi này chính là địa bàn của Baocha tướng quân thuộc Nam Thác Quốc, mau rời khỏi đây!"
"Nếu không, Baocha tướng quân vĩ đại của chúng ta sẽ giáng thân phạt xuống ngươi!"
Trương Dịch cúi đầu nhìn họ, chợt nảy ra một ý định muốn chọc tức: "Ta vừa bị người của ngươi cướp đồ, chẳng lẽ Nam Thác Quốc các ngươi không cần giải thích sao?"
Tên đội trưởng sửng sốt, miệng lưỡi hắn không nhanh nhạy lắm, không biết nên giải thích như thế nào.
"Đều là hiểu lâm thôi, các ngươi mau đi đi! Chuyện này chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra."
Trương Dịch thở dài một tiếng: "Nhưng mà ta không thể coi như chưa từng xảy ra!"
Hắn đứng trên không trung, tay phải vung lên, mấy trăm quả lựu đạn liên rơi xuống mặt đất từ dị năng không gian.
Bọn lính chỉ thấy vô số đồ vật đen đen rớt xuống chứ không biết là gì.
Mãi đến khi chúng rơi ngay dưới chân mình, sắc mặt bọn họ mới đại biến.
"Chạy maul!"
"Âm!" "Âm!" "Âm!" "Âm!"
Hàng trăm tên lính bị nổ chết ngay tại chỗ.
Trong cung điện, Baocha tướng quân đầu bạc trằng mặc bộ quần áo quân trang màu trắng hoa lệ, khuôn mặt âm trâm nhìn cảnh tượng này. "Không biết từ đâu tới, dám ở địa bàn của ta làm càn! Thật là chán sống mài"
Vài người đội trưởng thị vệ bên cạnh vội vàng mở miệng: "Tướng quân, không thể để người này tiếp tục giết chóc như thế, hắn đã giết rất nhiều thuộc hạ của chúng ta rồi, điều này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động làm ăn của chúng ta đấy!"
Một người khác cũng nói: "Đúng vậy, không còn nhân lực, sau này chúng ta phải đi cướp bao nhiêu thuyên nữa đây!"
Baocha tướng quân hừ lạnh một tiếng: "Thiếu người thì đi ra chỗ khác cướp về là được!"
"Chỉ là, đã đến lúc ta phải ra tay rồi. Cho hẳn biết, vị thần ở Nam Thác Quốc này là không được phép xúc phạm!" Vừa dứt lời, toàn thân Baocha tướng quân đã chực chờ sẵn tư thế khởi động, chân phải đi giày da mạnh mẽ dâm mạnh xuống đất, sàn nhà lập tức vỡ tan, sau đó hắn giống như mũi tên rời khỏi dây cung, nhún nhảy mà lao thẳng đến chỗ Trương Dịch.
Những thuộc hạ xung quanh đều nhìn theo bóng lưng của hắn với ánh mắt sùng bái.
"Tướng quân chính là thần! Vị thần bất bại!"
"Ầm!"
Baocha tướng quân đáp xuống đất, chặn đường Trương Dịch chuẩn bị vào khuôn viên.
Hắn ta khoảng bốn mươi lăm tuổi, đôi mắt ánh lên vẻ tàn nhãn, thân hình cường tráng, suýt nữa thì bộ quân phục không thể che phủ được những cơ bắp của hắn ta.
"Kẻ xâm lược, xông vào cung điện của ta, giết thuộc hạ của ta, ngươi phải trả giá bằng mạng sống của mình!"
Trương Dịch đi ngang qua hẳn ta.
Lưỡi Thánh Tài hạ xuống nhẹ nhàng, đầu hắn ta bay vút khỏi cổ, rồi lăn trên mặt tuyết.
Tất cả mọi người trong cung điện đều há hốc mồm kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt diễn ra quá bất ngờ.
Họ vốn tưởng rằng, vị thần trong mắt họ, Baocha tướng quân, cao thủ số một Nam Thác Quốc sẽ tàn sát tên xâm lược Trương Dịch một cách dã man!
Nhưng mà ... chuyện gì đang xảy ra?
Trương Dịch bước vào bên trong, đột nhiên hắn ta nhìn thấy một người lính run rẩy. "Tướng quân của các ngươi đâu?"
Trương Dịch lạnh lùng hỏi.
Người lính đó ngây ra chỉ vào vị tướng Baocha nằm gục xuống đất, người đầu lìa khỏi cổ.
"Chính là người mà ngươi vừa mới giết"
Trương Dịch khựng lại một chút, rồi gãi đầu.
"Giết quen nên quá tay, quên mất không hỏi luôn."
Khi còn ở Giang Nam, hẳn đã từng giao đấu với quá nhiều người dị nhân mạnh mẽ.
Vì vậy trong khoảnh khắc, khi đến địa bàn nhỏ bé này cũng giống như một cao thủ đến làng tân thủ vậy.
Nhưng vẫn chưa thích nghỉ được.
"Vậy thì các ngươi cũng hãy chết đi." Trương Dịch vung lưỡi Thánh Tài, thứ vật chất bất ổn giống như ngọn lửa bóng tối bắt đầu lan tỏa theo mũi đao, hóa thành một con rắn đen dài hàng chục mét.
Hắn ta nhẹ nhàng vung cây đao, con rắn lao thẳng xuyên qua ngực một người lính, rồi nhanh chóng lao đến những người lính khác.
Một, hai, ba ... mười, hai mươi!
Tất cả những người lính trong toàn bộ sân đều bị đâm xuyên chỉ trong vài giây, ngực xuất hiện những lỗ thủng lớn.
Tiếng kêu ai oán tuyệt vọng lúc này mới vang lên trong cung điện.
Đó là tiếng kêu của những thuộc hạ và thê thiếp của Baocha tướng quân.