Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1311 - Chương 1302: Nhà Kho

Chương 1302: Nhà kho Chương 1302: Nhà khoChương 1302: Nhà kho

So với những thành viên băng đảng bình thường bên ngoài, họ ăn mặc bảnh bao, thậm chí có thể dùng từ lộng lẫy để mô tả.

Hậu cung của Baocha tướng quân rất rộng lớn, cũng có thể dùng từ rực rỡ để mô tả, đủ các màu sắc.

Trương Dịch cầm đao bay lên giữa không trung, hắn ta nhìn xuống cung điện rộng lớn này.

Không cần đoán cũng biết, bên trong chắc chắn có rất nhiều mật thất, dùng để tiện cho Baocha tướng quân thoát thân.

Trương Dịch không buồn mất công lần lượt đi lục soát từng phòng.

Bảo đao của hẳn ta tỏa ra nguồn năng lượng vật chất tối vô cùng mạnh mẽ, biến thành một con rắn khổng lồ, sau đó mạnh mẽ chém ngang tòa thành!

Theo sau đó là một tiếng nổ kinh thiên động địa, toàn bộ tòa thành bị chẻ làm đôi, ló ra một cái hố sâu hàng chục mét.

Quan sát sâu bên dưới là một cái hố chất đây xương cốt lạnh lẽo.

Những bộ xương chất chồng lên nhau, rõ ràng là đã tồn tại rất lâu rồi.

Kiến trúc vật đổ sập, để lộ một nhà kho.

Đây là một nhà kho chứa thực phẩm, chất đầy những thi thể khỏa thân bên trong.

Rau củ và gạo đã không còn, nhìn vào trong toàn là thịt trắng.

Còn có một nhà kho chứa đầy vàng bạc và đồ trang sức, bên trong có kim cương, đồng hồ hiệu và các loại vũ khí của Baocha tướng quân rơi vung vãi khắp nơi.

Đồ được thu thập từ khắp nơi trên thế giới, hâu hết là do Baocha tướng quân cướp về.

Trương Dịch suy nghĩ một chút, muốn tận dụng hết mọi thứ có thể nên hắn thu gom hết chúng lại.

Toàn bộ cung điện trống rỗng sau khi Trương Dịch càn quét, hắn cũng không chừa lại một vật có giá trị nào.

Những người phụ nữ trong khoang thuyền đã bị cướp đi nói rằng hòn đảo này toàn là quỷ dữ, không một ai là vô tội.

Trương Dịch nhìn những người vợ của Baocha tướng quân, họ đang quỳ dưới đất cầu xin tha mạng, thậm chí còn chủ động nói rằng sẽ hâu hạ Trương Dịch.

Trương Dịch nhìn lớp trang điểm tươi tắn và gương mặt tinh xảo của họ, thở dài.

"Trông thì đạo mạo, giống hệt diễn viên vậy. Trên tay của các người đã nhuộm máu bởi những người vô tội rồi đúng không?”

Một người phụ nữ trợn trừng mắt, hét lên bằng tiếng Hán Ngữ: "Không, ta không có, ta không! Ta chưa bao giờ giết người!"

Cô ta nhận ra rằng Trương Dịch định giết hết mọi người ở đây.

Trương Dịch cười.

Hắn không phải thẩm phán, không cần đứng ra xét xử họ, thế nên không cần mất công tìm chứng cứ. Sống trong địa ngục rồi mà còn bảo mình không phải quỷ thì có phải là lừa dối người khác không?

Quan trọng nhất là Trương Dịch đã để lộ năng lực của bản thân tại đây, rồi hắn có thể sẽ bị lộ tung tích.

Vậy nên, không một ai được sống SÓI.

Năng lượng vật chất tối lao thẳng lên trời, trong nháy mắt nuốt chửng tất cả, ngay cả bụi cũng không còn.

Cơ thể của họ đã bị phân giải thành những hạt nhỏ nhất.

Trương Dịch cầm đao, chậm rãi rời khỏi đống đổ nát.

Hắn không vội rời đi mà lượn lờ trên bầu trời thành phố.

Hắn đã nói rằng tụ điểm của nhóm cướp này, quốc gia tội ác này, không một mạng sống nào được phép tồn tại, ngoại trừ những người bị bắt cóc.

Trương Dịch đã ở trên hòn đảo thuộc Nam Thác Quốc này của hai giờ, dọn sạch tất cả bọn cướp biển hắn ta phát hiện ra.

Ngoài những kẻ đó ra, hắn cũng tìm thấy một số phụ nữ bị bắt cóc.

Giống như những người phụ nữ ở trong hầm tàu, họ đều bị xiềng xích trói lại, làm trò chơi cho đám cướp biển.

Còn về những người đàn ông trên những con tàu họ cướp bóc, họ đều đã bị giết và trở thành thức ăn.

Vì mục đích nhân đạo, Trương Dịch đã thiêu rụi mọi xác chết mà hắn đã phát hiện ra, cũng coi như để họ yên nghỉ.

Tuy nhiên, hẳn không thể làm thêm gì cho những phụ nữ này, ngoài việc để lại một ít thức ăn. Với tình trạng thực tại của họ, ngay cả khi thả họ ra thì họ cũng khó mà sống SÓI.

Nhưng cũng không có nghĩa là không có một số ít người có ý chí kiên định.

Lúc này, Chu Vân Tước đã lên bờ.

Cô báo cáo với chú Chu Chính về sự việc lần này.

Ý kiến mà Chu Chính đưa ra là trong suốt quá trình đi tàu thì mọi việc đều để Trương Dịch quyết định.

Miễn là không xảy ra xung đột với những thế lực lớn thì Chu Vân Tước đều không được can thiệp.

Nhưng khi giải quyết vấn đề những người phụ nữ bị bắt cóc, Chu Vân Tước vân kiên quyết đưa ra ý kiến của mình.

"Không thể để họ ở lại đây được, nếu không thì họ vẫn sẽ phải chết thôi!"

Chu Văn Tước nhìn Trương Dịch với ánh mắt kiên định.

"Chúng ta có thể đưa họ lên tàu và đưa họ trở về đại khu Giang Nam. Dù sao thì ngươi cũng có rất nhiều đồ vật, nên mang theo thêm mấy người này cũng không sao mà."

Trương Dịch mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Chu Văn Tước với vẻ không tin tưởng.

Hắn từng nghĩ, những đứa thích ra vẻ thánh thiện như thế này chỉ tôn tại trên mạng thôi, không ngờ Đại tiểu thư của Bạo Tuyết Thành cũng là một kẻ thích ra vẻ.

"Ngươi có biết là đưa những người phụ nữ này lên tàu sẽ tạo ra phiên phức cho chúng ta thế nào không?"

Trương Dịch cau mày hỏi lại.
Bình Luận (0)
Comment