Chương 1303: Cho bài học
Chương 1303: Cho bài họcChương 1303: Cho bài học
"Ngươi có biết họ là người như thế nào không? Nếu như để họ lên tàu, giả sử nhiệm vụ của chúng ta bị lộ ra thì phải làm sao?"
Nhưng Chu Văn Tước lại nhìn hắn một cách nghiêm túc và nói: "Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào thì mạng người vẫn là quan trọng nhất. Ta không thể chịu được khi bản thân phải từ bỏ nhiều mạng người như vậy, bọn họ đều là những con người còn sống sờ sờ kia mà!"
Cô bước tới, nhìn chăm chăm vào Trương Dịch: "Ngươi phải biết rằng, nếu ngươi mà từ bỏ họ, họ sẽ chết đấy!"
Từ ánh mắt của cô, Trương Dịch đã nhận ra một sự thật.
Người phụ nữ này đang nói thật. Hắn chợt nhớ ra, Chu Văn Tước luôn du học ở nước ngoài, nên trong đầu cô toàn là thứ Phương Tây.
Trương Dịch thừa nhận, nếu hắn là một trong những người bị bắt cóc, hắn rất muốn gặp một người phụ nữ như Chu Văn Tước.
Nhưng tiếc thay, hắn không phải.
Hơn nữa, hắn cũng không phải là một người tốt bụng gì, hắn chỉ là một người bình thường thôi, một người bình thường ích kỷ.
Đối mặt với câu hỏi của Chu Văn Tước, Trương Dịch cười lạnh trong lòng.
Hắn từ từ mở miệng, hỏi ngược lại: "Chu tiểu thư nói đúng, sự cao thượng của ngươi khiến ta rất ngưỡng mộ."
"Nhưng ta muốn hỏi, lúc tận thế vừa xảy ra, cả 15 triệu dân của Kim Lăng bây giờ đang ở đâu?" "Tại sao chỉ còn lại chưa đến hai triệu người, còn rất nhiều người già không có khả năng làm việc bị đuổi đi để họ tự sinh tự diệt vậy?"
Trong mắt Trương Dịch tràn đầy vẻ chế nhạo.
"Lúc đó, Chu đại tiểu thư có trái tim nhân hậu kia đang ở đâu?"
Những lời của Trương Dịch khiến Chu Văn Tước đỏ bừng mặt.
Ở Bạo Tuyết Thành, đâu có đến lượt cô lên tiếng chứ?
"Nhưng... nhưng đó là lý do đặc biệt mà, Bạo Tuyết Thành không có điều kiện để nuôi nhiều người như vậy mà."
"Bây giờ thì khác rồi, ngươi có đủ vật dụng để họ sinh sống."
Trương Dịch phản bác: "Tại sao chứ? Đúng là ta có nhiều đồ vật, nhưng nếu thật sự phải chia sẻ, ta cũng sẽ chia cho những đồng bào của mình. Chứ không phải cho một nhóm người nước ngoài xa lạ."
"Chu tiểu thư à, cất cái lòng thương hại rẻ mạt đó đi! Đây là tận thết"
Trương Dịch nhìn những người phụ nữ đang quấn tấm chăn bẩn thỉu đó, trong lòng thở dài.
Hắn lấy từ không gian dị năng ra một lượng thức ăn đủ cho họ ăn trong một tuần, rồi quay người bỏ đi.
Chu Văn Tước nhìn những người phụ nữ đang tranh giành thức ăn, bất lực nhìn sang Trương Dịch.
Nếu không có sự đồng ý của Trương Dịch thì cô không cứu được những người này, thuỷ thủ đoàn sẽ không nghe lời cô.
Cô tức giận hét lên với Trương Dịch: "Nhưng ngươi làm như vậy thì có ích gì? Cho họ chút lương thực, lấy một chút sự an ủi về mặt tâm lý ít ỏi đó? Ngươi biết rõ rằng họ sắp chết, ngươi biết rõ đấy!"
"Ngươi cũng chỉ đang lừa dối bản thân mình mà thôi!"
Nghe vậy, Trương Dịch bỗng cười phá lên.
"Ngươi nói đúng, ta để lại thức ăn cho họ chỉ để khiến lương tâm ta dễ chịu hơn mà thôi. Trên thực tế, ta không hề quan tâm đến họ vì ta không có lòng bác ái lớn đến mức có thể chăm sóc mỗi người."
Giả tạo, đạo đức giả?
Trương Dịch hoàn toàn không quan tâm đến đánh giá của Chu Văn Tước đối với mình.
Hắn không cho rằng mình là một người vĩ đại, thậm chí là còn hơi tà ác, nên bất cứ đánh giá nào hẳn cũng đều không quan tâm.
Hắn chỉ tay vào Chu Văn Tước, chế giễu hỏi: "Quân tử thì luận việc đã làm không luận tâm, chí ít thì ta đã giúp họ. Còn Chu tiểu thư, Chu tiểu thư nhân hậu Vĩ đại, ngươi đã làm những gì?"
Sau đó, trong cơn tức giận, Chu Văn Tước đã để lại khẩu phần ăn trong ba ngày của mình.
Còn Trương Dịch thì cũng rất nể mặt cô, hắn bảo phòng bếp rằng từ nay đừng chuẩn bị thức ăn cho cô nữa trong ba ngày.
Tàu Kim Phong tiếp tục tiến về phía trước.
Chu Văn Tước giận dỗi Trương Dịch, nhốt mình trong phòng không ra ngoài.
Trương Dịch thì chẳng quan tâm đến cô, dù sao cô có làm gì thì cũng không chết đói được trong ba ngày. Ngược lại, Chu Khả Nhi lại khuyên Trương Dịch: "Cô ấy dù gì cũng là cháu gái của Chu Chính, ngươi đối xử với cô ấy như vậy, không sợ cô ấy mách với Chu Chính à?"
Trương Dịch thản nhiên nói: "Chu Chính chưa hồ đồ đến mức vì chuyện này mà làm mất lòng ta. Nếu bây giờ ta vẫn cần để ý đến sắc mặt của những kẻ quyền quý thì tận thế này chẳng phải đến vô ích sao?"
Hắn cười đưa tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Chu Khả Nhi.
"Yên tâm đi, bây giờ là người Bạo Tuyết Thành cần ta, chứ không phải ta cần họ."
Bây giờ, Chu Chính có thể ngồi vững chức thống soái của đại khu Giang Nam là do Trương Dịch đã quyết định ra tay cứu hẳn trước kia. Nếu không thì hắn đã bị Cao Trường Không giết từ lâu rồi.
Chu Khả Nhi cười nói: "Ta thấy tốt nhất là nên nói với chú Chu Chính một tiếng, có một số chuyện có thể nói rõ thì tốt hơn. Cho dù bây giờ hắn không nói, nhưng trong lòng vẫn còn mâu thuần thì sau này có thể sẽ phiền phức."
Trương Dịch suy nghĩ, nghe lời Chu Khả Nhi, hắn lấy máy liên lạc ra để liên lạc với Chu Chính.