Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1313 - Chương 1304: Bài Học Đầu Tiên

Chương 1304: Bài học đầu tiên Chương 1304: Bài học đầu tiênChương 1304: Bài học đầu tiên

Ở tận xa trên đại dương, tín hiệu rất kém, nhưng may là lúc lên đường hắn đã đặc biệt đến trụ sở để lấy một bộ thiết bị liên lạc, trên tàu Kim Phong cũng có trạm phát sóng.

Họ dùng trạm phát sóng Huawei tiên tiến nhất trên toàn thế giới hiện nay nên hoàn toàn không cần lo lắng về vấn đề tín hiệu.

Chu Chính nhận được báo cáo của Trương Dịch, cười nói:

"Ta quấy rây ngươi rồi! Cô cháu gái này của ta, bản chất thì không xấu. Chỉ là nó ít trải đời, chưa hiểu rõ thực tế tàn khốc thôi."

"Ta để nó đi cùng ngươi là muốn ngươi cho nó một bài học ra trò đấy. Ngươi cứ làm theo ý mình đi". Sau khi nghe Chu Chính nói như vậy, một chút những lo lắng cuối cùng trong lòng Trương Dịch cũng tan biến.

Bây giờ hắn đang làm việc theo ý của lão Chu, khi nào Chu Văn Tước dám cậy mạnh thì hắn có thể đánh vào mông cô ta một cái.

Trẻ con không nghe lời thì phải đánh vào mông.

Trái tim người lương thiện vĩ đại, Chu Vân Tước giữ trong lòng từ bi thương xót chúng sinh, sau một ngày chịu đựng đói khát cuối cùng cũng hạ quyết tâm phải tha thứ cho Trương Dịch.

Cô ngồi trên giường, ôm chặt đầu gối suy nghĩ một lát, khó khăn lắm mới gõ ra được một tin nhắn gửi cho Trương Dịch: "Chúng ta đừng cãi nhau như con nít nữa được không? Làm lành đi mà!"

Lúc đó Trương Dịch đang ăn chiếc bánh mì kẹp thịt phô mai thơm lừng nóng hổi, cắn một miếng là nước thịt trào ra, ăn cực kỳ ngon.

Nhìn thấy có tin nhắn, Trương Dịch nhấc điện thoại lên xem một lượt, sau đó lại tiện tay vứt lên bàn.

Một lúc sau, tin nhắn của Chu Vân Tước lại gửi đến.

"Ngươi không trả lời thì coi như ngươi đã đồng ý rồi đấy nhé?"

"Đói quá đi, ngươi cho ta cái gì ăn đi"

Trương Dịch bật cười, suýt nữa là phun hết cả miếng bánh trong miệng ra.

Hắn nhìn chằm chằm vào điện thoại, bày ra vẻ mặt trêu chọc, gửi một †in nhắn thoại.

"Ta cho ngươi đồ ăn rồi mà! Ngươi không phải là đã mang mấy thứ đó cho người khác rồi sao?"

Nhận được tin nhắn, sắc mặt Chu Vân Tước tối sầm, giận dữ ném điện thoại lên giường, ôm bụng nằm xuống.

Chu Khả Nhi đi đến cạnh Trương Dịch, nói: "Ngươi thật sự không cho cô ấy ăn gì sao? Lỡ để cô ấy đói đến ba ngày ba đêm thì không ổn đâu!".

Ánh mắt Trương Dịch lạnh lùng: "Người chưa từng đói khổ bao giờ thì sẽ chẳng bao giờ biết trân trọng đồ ăn cả. Mới đói có một ngày thôi mà chịu không nổi rồi thì còn mặt mũi gì trách cứ ta giữ chặt đồ ăn trong tay?"

"Đây là bài học đầu tiên ta dạy cho cô ta”.

Chu Khả Nhi bật cười: "Nếu cứ không ăn không uống thế này thì sẽ hỏng dạ dày mất cho xem. Chỉ cần bắt cô ta chịu khổ một chút thôi là được, mới ra đi được mấy hôm, chẳng lẽ ngươi định trở mặt với cô ta luôn sao?".

Trương Dịch nghĩ lại thấy Chu Khả Nhi nói cũng đúng.

Nhưng muốn dạy cho cô ta một bài học thì vẫn cần thiết.

Hắn lấy trong không gian dị năng ra một túi bánh mì nguyên chất và một túi ức gà luộc.

Đúng vậy, đây chính là bữa ăn tiêu chuẩn để giảm cân.

"Hai tiếng sau, ngươi đi đưa đồ ăn này cho cô ta".

Chu Khả Nhi cảm thấy buồn cười, cứ như thế này thì muốn ăn cho xong cũng thật đáng nể.

Chu Khả Nhi mang đồ ăn sang cho Chu Vân Tước.

Lúc đầu, cô nàng còn rất vui, nghĩ rằng Trương Dịch dù thế nào thì cũng không để cô đói bụng được.

Nhưng khi nhìn thấy đồ ăn là bánh mì nguyên chất và ức gà luộc thì cả gương mặt cô trở nên xám xịt.

Điểm chính của bữa ăn giảm cân chính là khó ăn.

Đặc biệt với bánh mì nguyên chất, cho dù có nhét nước vào thì cũng cứ kẹt trong cổ họng.

"Trương Dịch lại để ta ăn cái này à?"

Chu Vân Tước không tin nổi, mở mắt hỏi.

Chu Khả Nhi cười tươi đáp: "Sao thế? Ăn rất tốt cho sức khỏe đấy chứ?"

Thấy bộ dạng tức giận mà thảm thiết của cô ta, Chu Khả Nhi nhìn khóe mắt của Chu Vân Tước cũng đã muốn nhỏ lệ. Chu Khả Nhi nói: "Chu Vân Tước, ta nói thế này hơi thừa, nhưng tính tình Trương Dịch vốn là như thế, chưa bao giờ nghe theo lời của ai".

"Cho nên về sau khi ở cạnh hẳn, tốt nhất cô đừng nên đi ngược lại lời của hẳn quá”.

Chu Vân Tước cắn môi, nước mắt rơi lã chã.

"Nhưng hắn cũng không thể bắt nạt †a như vậy được chứ!"

Chu Khả Nhi thấy cô ta sắp khóc đến nơi rồi, vội vàng an ủi: "Ngươi cũng đừng buồn, mấy ngày nữa là mọi chuyện trôi qua thôi. Đừng có khóc nhé!"

Nghe thấy câu này, Chu Vân Tước lập tức ngẩng đầu lên, cười khan hai tiếng.

"Yên tâm đi, không khóc đâu!" Trong lòng Chu Khả Nhi thầm cười, sau đó quay người bỏ đi.

Đợi đến lúc Chu Khả Nhi đi rồi, Chu Vân Tước đóng cửa lại, ngồi xuống đất khóc rưng rức.

"Hu hu hu, cái tên Trương Dịch chết tiệt, lại bắt nạt ta!"

Cô nhìn thấy đồ ăn mà Chu Khả Nhi mang đến, trong lòng dâng lên một nỗi tức giận, không ăn!

Mười phút sau, Chu Vân Tước co ro †rong góc giường, một tay câm chai nước suối uống ừng ực, một tay cố gắng ăn chiếc bánh mì nguyên chất, ức gà luộc trong tay thì cắn một miếng to.

"Dở quá, hu hu hul"

Rốt cuộc cũng ăn hết được bữa ăn, mặc dù bánh mì và ức gà luộc khiến cho vị thiên kim tiểu thư này suýt nôn ra, nhưng ít nhiều gì cũng đã đỡ đói bụng.
Bình Luận (0)
Comment