Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1317 - Chương 1308: Giấu Diếm

Chương 1308: Giấu diếm Chương 1308: Giấu diếmChương 1308: Giấu diếm

Không phải là do sợ, mà lo rằng giết không đủ nhanh, thông tin tình báo ở đây bị rò rỉ ra ngoài.

Như thế nhiệm vụ của họ có khả năng bị bại lộ.

Hắn dùng đao quay lại boong tàu, mái che của buồng chỉ huy đã bị chặt mất, để lộ hết các thiết bị điện tử trong gió lạnh.

"Thế nào, bọn chúng có truyền thông tin tình báo về chúng ta không?”

Trương Dịch hỏi.

Trong số các thủy thủ, đương nhiên không thiếu các kỹ sư, sau khi kiểm tra xong, hắn ta nói: "Thưa tiên sinh, chúng chưa kịp gửi. Tuy nhiên, con tàu này hiện đang bị hư hại nặng, không lâu nữa, Hải quân Malle sẽ phát hiện ra vấn đề."

"Có thể kéo dài thời gian không? Càng lâu càng tốt."

Người thủy thủ nói: "Nhiều nhất là hai tiếng, chúng sẽ nhận ra điều gì đó bất ổn. Với các biện pháp kỹ thuật của chúng, chắc chắn sẽ tìm ra vị trí của chúng ta."

"Đến lúc đó có khả năng sẽ bị Hải quân Malle vây bắt, rất phiền phức."

Trương Dịch cắn chặt ngón tay, rồi lập tức quay lại tàu Kim Phong, dùng thiết bị thông tin liên lạc với Dương Hân Hân ở tận thành phố Thiên Hải.

"Ca ca, Hân Hân nhớ ngươi quá!"

Khuôn mặt khả ái của Dương Hân Hân xuất hiện trên màn hình.

Trương Dịch cười tươi, mặc dù ở trên biển, nhưng vài ngày hắn lại có thể trò chuyện video với những người ở nhà.

"Hân Hân, giờ ta đang gặp phải một vấn đề rất phiền phức, ngươi có thể giúp †a nghĩ cách giải quyết không?”

Trương Dịch nói rõ tình hình cho Dương Hân Hân.

Dương Hân Hân nghe vậy, vừa ăn kẹo que vừa nói: "Vấn đề này dễ giải quyết lắm! Khi nào thiết bị liên lạc của chúng nằm trong tay ngươi thì giải quyết được ngay. Ca ca, ngươi cứ kết nối thiết bị vào máy tính của Hân Hân này, Hân Hân có thể giúp ngươi làm giả tài liệu của chúng để liên lạc với Hải quân Malle."

"Như thế này thì phải ít nhất 30 tiếng sau chúng mới phát hiện ra điều gì đó bất ổn."

Dương Hân Hân ngồi trong phòng điều khiển của nơi trú ẩn, trước mặt là hàng chục chiếc màn hình lớn.

Đôi tay trắng nõn của cô gõ nhanh trên bàn phím.

"Quốc gia Malle chỉ là một quốc gia nhỏ bé tâm thường, hệ thống quản lý của chúng hiện chắc chắn rất lộn xộn, Hân Hân sẽ tìm cách giấu diếm chuyện này."

Trương Dịch nhớ đến hành động chúng định cướp tàu Kim Phong, nói: "Cứ bảo chúng đụng độ một con tàu của Nghê Hồng, muốn cướp vật tư ở trên tàu."

Nếu có thể gây họa cho Nghê Hồng thì càng tốt.

"Được thôi, vậy cứ theo kịch bản của ngươi nhé!"

Trương Dịch ra tay ngay, cắm một bộ thu tín hiệu vào đài điều khiển của tàu chiến, Dương Hân Hân nhanh chóng xâm nhập vào hệ thống của nó. Sau đó, cô gửi tin nhắn cho bộ phận của Hải quân Malle, nói rằng, con tàu chúng gặp phải không phải từ Hoa Tư Quốc mà là của một nhóm lưu vong người Nghê Hồng.

Bây giờ chúng đang truy đuổi.

Đã là thời mạt thế rồi, với biết bao thông tin tình báo không thể kiểm chứng, lời nói này chẳng hề dễ bị phát hiện mối bất hợp lý.

Sau đó, Dương Hân Hân sẽ định kỳ liên lạc với Malle để kéo dài thời gian.

Mà trong khoảng thời gian này, Trương Dịch và những người khác đã sớm rời khỏi vùng biển Malle bằng thuyền.

Cho dù đối phương muốn truy tìm thì cũng vì tình báo không đủ, lại thêm việc đi biển xa quá tốn kém nên sẽ từ bỏ.

Dương Hân Hân điều khiển con tàu chiến đó, gửi tín hiệu sai cho bộ phận của Hải quân Malle.

Trương Dịch và những người khác thì quay lại tàu Kim Phong.

"Lão Điền, tiến hết tốc lực, nhanh chóng rời khỏi vùng biển này!"

Trương Dịch ra lệnh.

"Tuân lệnh, thưa tiên sinh!"

Lão Điền cũng không dám chậm trẽ, vội cho mọi người tiến lên với tốc độ tối đa.

Tuy nhiên, vẻ kích động hiện rõ trên mặt các thủy thủ.

Thấy thủ lĩnh của mình oai phong lãm liệt như thế, ngay cả Hải quân của một quốc gia cũng bị tùy tiện giết sạch, trong lòng bọn họ lại không kìm được dâng lên một cảm xúc kiêu hãnh.

Mọi người làm việc hăng say, nhao nhao quay về vị trí làm việc.

Lúc này, Trương Dịch mới để ý Chu Khả Nhi đang chữa trị cho Chu Vân Tước.

Vừa rồi tên lính kia đẩy cô một cái, làm cô bị trật khuỷu tay.

Trong thời tiết lạnh giá, cơ thể con người yếu ớt hơn, cũng dễ mắc bệnh.

Hơn nữa, Chu Vân Tước vốn là một cô tiểu thư nũng nịu, nên như thế cũng không có gì lạ.

"ổn rồi, ổn rồi, không sao đâu."

Chu Khả Nhi chỉ cần dùng năng lực

[Bác sĩ] là có thể chữa khỏi thương tích cho cô ấy.

Nhưng cảm giác đau đớn thì không thể tiêu tan nhanh như vậy được.

Chu Vân Tước nức nở, đôi mắt đỏ hoe, nhìn Trương Dịch bằng vẻ tủi thân. "Tại sao lúc chúng bắt nạt ta, tại sao ngươi lại không ra tay?"

Trong lòng của cô cảm thấy bản thân mình bị dối sử không công bằng.

Nếu Trương Dịch ra tay cứu cô sớm hơn, thì cô cũng sẽ không sao cả.

Khi nào thì cô đến cả một tên lính nhỏ bé cũng bắt nạt được chứ?

"Nếu lúc đó ngươi ít nói thì đâu có bị sao."

Trương Dịch chỉ hờ hững đáp lại một câu.
Bình Luận (0)
Comment