Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1318 - Chương 1309: Mách Lẻo

Chương 1309: Mách lẻo Chương 1309: Mách lẻoChương 1309: Mách lẻo

Thái độ của Trương Dịch làm Chu Vân Tước rất khó chịu.

Lúc nấy tên lính Malle còn dùng súng dí vào đầu cô đấy!

Cô suýt mất mạng rồi đấy!

"Ngươi căn bản không quan tâm đến taI"

Cô giận dữ hét lên với Trương Dịch.

"Ngay từ lần gặp đầu tiên, ngươi đã có thái độ rất tệ với ta. Ta không biết là †a đã đắc tội với ngươi ở chỗ nào nữa?"

"Ta luôn cố gắng làm tốt mối quan hệ với ngươi mà! Ngươi còn muốn ta phải làm như thế nào nữa?”

Trương Dịch im lặng.

Nghe thế nào cũng thấy là lỗi của hắn ta vậy?

Từ đầu đến cuối, chính Chu Vân Tước vẫn luôn có thái độ kiêu ngạo với hắn ta, chẳng lẽ không phải sao?

Huống hồ bọn họ chỉ là đồng đội cùng làm việc mà thôi, Trương Dịch cũng chẳng có trách nhiệm gì phải nịnh cô ta.

"Ta hứa với Chu thống soái chỉ đảm bảo tính mạng của ngươi. Nhưng nhiệm vụ này rất quan trọng, ta không thích có thêm gánh nặng."

"Chỉ cần ngươi biết điều một chút thôi thì ta đã chẳng có thái độ như thế này với ngươi rồi."

Trương Dịch cau mày, nhìn cô với vẻ như đang nhìn một đứa trẻ con.

"Bớt cái tính tiểu thư đi, những thứ ngươi coi là đáng tự hào thì chẳng có tác dụng gì trong thế giới hiện tại này hết." Chu Vân Tước bị tổn thương sâu sắc nhưng lại không chịu thừa nhận.

Làm sao cô có thể làm sai chứ?

Rõ ràng kẻ phạm lỗi là người đàn ông thiếu tinh tế, lạnh lùng và vô tình ngay trước mắt này.

"Ngươi nói bậy, ngươi vẫn luôn ghi nhớ trong lòng rằng ta từng bảo ngươi bắt tay mà không cởi găng tay đi! Ngươi đang trả thù ta!"

Cô hét lớn.

Trương Dịch không chút do dự nói: "Chết tiệt, ta không ngờ là ngươi phát hiện ra rồi à? Ngươi đúng là thông minh thật, ta chưa từng tha thứ cho ngươi về chuyện đó đâu."

Chu Vân Tước sửng sốt.

Cô chỉ đang trút sự tức giận của mình ra mà thôi, thế mà Trương Dịch lại thừa nhận thật ư?

Trương Dịch cười toe toét, chỉ mũi vào mình.

"Ngươi nên đi tìm hiểu thêm về ta đi, ta là người nổi tiếng là nhỏ nhen, hễ sa vào thù hận là phải báo thù cho bằng được."

"Không ngờ đúng không?"

Hắn từ từ mở mắt, ánh mắt không kiên nhãn lạnh lẽo lóe lên.

"Cho nên từ bây giờ, đừng bao giờ làm phiền ta nữa."

Hắn liếc mắt nhìn biển băng bao la.

"Ở chỗ như thế này, bất cứ tai nạn nào cũng có thể xảy ra."

Hắn vừa mới giết người, mùi máu tươi trên người rất nồng, vẫn chưa tan hết.

Sát khí này khiến cổ Chu Vân Tước lạnh toát.

Khuôn mặt cô trắng bệch, lảo đảo lùi lại vài bước, rồi vội vã chạy vào khoang thuyền.

Cuối cùng thì người đáng ghét đó cũng đi rồi, Trương Dịch thở phào nhẹ nhõm/Cuối cùng thì thế giới cũng yên Tĩnh rồi."

Thấy vậy, Chu Khả Nhi hơi lo lắng nói: "Dù sao thì cô ấy cũng là cháu gái của Chu Chính, nói chuyện với cô ấy như thế có vẻ không ổn lắm nhỉ?"

"Cũng không có gì không ổn cả."

Trương Dịch dựa vào lan can, Tàu Kim Phong chạy với tốc độ tối đa, gió lạnh thổi qua người hắn.

Thật ngại quá, không cảm thấy lạnh một chút nào, vì hắn đang mặc bộ quần áo chống rét tiên tiến nhất. "Bình thường ta cũng chẳng phải người có tình cảm cao cả gì, khéo léo xử lý mọi việc chẳng liên quan đến ta."

Trương Dịch cười đầy ẩn ý.

Nhìn vẻ mặt hắn, Chu Khả Nhi đột nhiên nhớ lại cảnh tượng nửa năm trước, khi đó cô mới gặp Trương Dịch.

Khi tận thế xảy ra, hắn không nể nang ai, sống vô cùng thoải mái.

Mà bây giờ, Trương Dịch vẫn vậy.

Cô mỉm cười dịu dàng: "Đôi khi ta vẫn thường nghĩ, giá như ta có thể thoải mái như ngươi thì tốt biết bao."

"Dễ thôi! Chỉ cần không có đạo đức, thì sẽ không bị đạo đức bắt buộc. Sống vô tư vô lo, cuộc sống sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.'...

Trong phòng, sau khi Chu Vân Tước về, điều đầu tiên cô nghĩ đến là tìm Chu Chính để mách tội.

Cô giống như một nữ sinh bị bắt nạt ở trường học, hoặc không bị bắt nạt, chỉ cảm thấy mình bị ủy khuất, cô đã báo cáo với giáo viên chủ nhiệm.

Thông thường, đây là con đường tắt để bảo lưu nghiên cứu sinh, Chu Vân Tước cũng rất sành sỏi về con đường này.

Thiết bị liên lạc đã kết nối với văn phòng của Chu Chính.

Khuôn mặt uy nghiêm của Chu Chính xuất hiện sau bàn làm việc.

"Vân Tước, có chuyện gì vậy?"

Chu Vân Tước hít mũi/'Đại bá, ta suýt nữa thì chết rồi!"

Cô đầy tủi thân kể lại những chuyện vừa trải qua cho Chu Chính nghe.

Cô tưởng rằng sau khi nghe xong, Chu Chính sẽ dạy dỗ Trương Dịch một trận.

Nhưng Chu Chính nghe xong chỉ mỉm cười nói: "Yên tâm đi, đó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Hải quân Malle chẳng đáng để để mắt đến, thuyền của Hoa Tư Quốc ta muốn đi đâu thì đi!"

Hắn còn tưởng rằng Chu Vân Tước khóc vì bị lính Malle bắt nạt.

Chu Vân Tước không hài lòng nói: "Đại bá, mấy tên lính Malle rất đáng ghét, nhưng thái độ của Trương Dịch với ta cũng chẳng tốt chút nào! Ta bị người ta đẩy ngã, hắn ta còn dí súng vào ta, Trương Dịch lại không giúp ta trả thù."

Chu Chính kinh ngạc hỏi ngược lại: "Chẳng phải Trương Dịch đã giết hết lính Malle rồi sao? Như thế mà không tính là trả thù cho ngươi à?"

Chu Vân Tước nhất thời nghẹn lời: "À... đúng là thế, nhưng lúc đó hắn ta dường như chẳng quan tâm gì hết."

Chu Chính cười mỉm chỉ nói: "Đồ ngốc này, Trương Dịch mặt lạnh nhưng lòng nhiệt tình. Nhìn thế nào cũng thấy không quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả, nhưng thực ra thằng bé rất nhiệt tình."

"Nó giống như một đống củi khô, cần phải dùng ngọn lửa của mình đốt cháy trước, sau đó mới có thể tăng nhiệt độ. Củi khô lửa mạnh, ngươi hiểu ý đó chứ?"

"Vân Tước, Trương Dịch rất quan trọng đối với ta và toàn bộ đại khu Giang Nam. Nhất định ngươi phải tạo mối quan hệ tốt với hắn, quyến rũ hắn đi!"

Chu Vân Tước hoàn toàn không nói nên lời.
Bình Luận (0)
Comment