Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1344 - Chương 1335: Thả Giây?

Chương 1335: Thả giây? Chương 1335: Thả giây?Chương 1335: Thả giây?

Chu Vân Tước và Lão Điền đều có phòng riêng, còn các thành viên thuỷ thủ đoàn thì ở chung phòng tiêu chuẩn dành cho hai người.

Phòng không quá rộng nhưng ấm áp và thoải mái.

Bậc thứ ba, nằm ở tầng giữa của khoang tàu, là nơi ở của những người ở trên đoàn Nham Lưu Đảo.

Môi trường ở đây hơi chật chội, bảy tám người chen chúc trong một căn phòng hẹp, và sẽ không phân chia nam nữ cho họ, chính họ tự phân phòng.

Nếu phân phối không đều, họ cũng chỉ có thể ở chung nam nữ, lúc này ít nói đến việc tôn trọng quyền riêng tư.

Bậc thứ tư nằm ở tầng dưới của khoang tàu.

Đó là những công dân và kiều bào Hoa Tư Quốc khác bị đưa về, họ sống ở tầng dưới cùng của tàu Kim Phong.

Trước đây là phòng chứa đồ lặt vặt, đã được dọn dẹp tạm thời trở thành nơi ở của họ.

Ở đây rộng rãi hơn nhiều, một căn phòng lớn có thể ở được hai ba chục người, không phân chia nam nữ, nhưng có cung cấp nhà vệ sinh đơn giản.

Việc tắm giặt về cơ bản là không thể, nhưng có thể đảm bảo sưởi ấm cơ bản, mặc dù không quá ấm nhưng cũng không đến nỗi bị chết cóng.

Nhờ sự phát triển của khoa học tiên tiến, họ không cần phải cung cấp sức lao động cho tàu.

Vì vậy, họ cũng bị yêu cầu không được rời khỏi khu vực của mình để lên không gian tầng trên.

Mọi người chen chúc đổ xô vào tàu Kim Phong, sau đó đến nơi ở của mình.

Mãi đến khi hành lý đã được đặt xuống, có giường của riêng mình, họ mới hoàn toàn trút bỏ được tảng đá trong lòng.

"Cuối cùng cũng được rời khỏi nơi quỷ quái chết tiệt này!"

"Bên kia biển chắc chắn sẽ sống rất tốt!"

Những người không biết thế giới bên ngoài lúc này ngây thơ hy vọng.

Trương Dịch gọi Lão Điền tới buồng lái.

"Ở dưới có hơn hai trăm người, ngươi có quản lí nổi không?"

Trương Dịch hỏi trực tiếp.

Hắn thường ngày ghét phiền phức nhất, vì thế loại chuyện như vậy hắn lười tự mình làm, những chuyện vặt vãnh của ngày thường đều do Lão Điền giải quyết thay.

Lão Điền cười hắc hắc: "Ngài cứ yên tâm, thưa Trương tiên sinh. Ta đi biển nhiều năm như vậy rồi, thủy thủ kiểu nào cũng từng gặp. Tàu lớn hơn, người đông hơn ta cũng từng quản lí cả rồi."

"Sẽ không có chuyện hỗn loạn đâu! Chỉ là..."

Hắn định nói rồi lại thôi.

Trương Dịch nhìn ánh mắt kỳ lạ của hắn, cười hỏi: "Có chuyện gì thì ngươi cứ nói thẳng."

Lão Điền thành thật nói: "Những người trên tàu này trông có vẻ thân phận đều không tầm thường, trước kia đều là quan lại hoặc người có chức có quyền. Có thể có người sau khi được sống vài ngày thoải mái dễ chịu sẽ quậy phá."

"Ta Lão Điền thì không sợ bọn chúng, chỉ không biết đối với ngài có gây ra phiền phức gì không?”

Trương Dịch khinh thường cười khẩy.

"Không có phiền phức gì đâu. Ngươi cứ thu xếp như bình thường đi, nếu cần thiết", hắn chỉ vào khẩu súng của Lão Điền/đừng tiết kiệm đạn, cứ bắn cho hết băng đi."

Nếu có ai dám ở trên tàu nhưng cứng đầu bất trị, Trương Dịch sẽ không ngại ném thẳng xác của họ xuống biển cho cá mập ăn.

Dù sao giờ mạng người chẳng đáng giá là bao.

Có được câu nói này của Trương Dịch, trong lòng Lão Điền lập tức an tâm hơn nhiều. Khóe miệng hắn nhoẻn một nụ cười tàn nhân, vô thức đưa tay ra phía sau sờ chiếc roi da của mình.

Hắn có một bộ phương pháp để dạy dỗ những kẻ không biết điều kia.

Nếu không thì sao hắn nghĩ lúc ở cứ điểm Triêu Vũ, những kẻ quản lí đối xử với các nô lệ và công nhân như thế nào?

"Xuất phát thôi, chúng ta phải về rồi!"

Trương Dịch quay người trở về khoang tàu.

Lão Điền liếm láp đôi môi khô nẻ, trên mặt toàn là cười gian.

Huấn luyện những nhân vật lớn tự cho là mình đúng đắn, điều hắn thích nhất chính là làm việc thế này.

Lúc này, có một thủy thủ đi tới, nói gì đó bên tai hắn. "Có cần báo cáo với thuyền trưởng không?"

Thủy thủ hỏi.

Lão Điền cau mày: "Mọi chuyện đều để thuyền trưởng xử lí, hắn còn cần chúng ta còn làm gì nữa? Những chuyện như thế này, cứ để chúng ta tự làm đi!"

Hắn đi tới mép thân tàu, cúi xuống lan can nhìn xuống.

Lúc này, bên ngoài mép tàu Kim Phong xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ.

Rất nhiều móc câu treo trên thân tàu, từng người tị nạn như những con châu chấu mắc trên sợi dây thừng, đang vùng vẫy định trèo lên tàu.

Trong khi đó, một số cửa sổ ở bên dưới mở ra, chuẩn bị tiếp ứng cho bọn họ.

"Muốn chơi trò này với ta hả? Heh hehl"

Lão Điền tươi cười đây mặt nhưng lại như ác quỷ.

Những người ở bên dưới thấy mình bị phát hiện, sắc mặt cũng lập tức trắng bệch.

Lão Điền rút khẩu súng trường ra, nhắm vào những kẻ vượt biên.

"Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng!!!"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên ở bên ngoài tàu Kim Phong, nhưng rất nhanh đã bị gió bắc lạnh lẽo nuốt chửng.

Những người định đi nhờ xe vượt biên đều bị bắn xuống biển.

Những người chuẩn bị tiếp ứng trên tàu không thấy những kẻ vượt biên đâu, chỉ thấy bên ngoài mưa máu rơi rào rào, rồi từng xác người rơi xuống biển lớn lạnh giá.

"ÁII"

Một vài người phụ nữ phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment