Chương 1336: Vấn đề
Chương 1336: Vấn đềChương 1336: Vấn đề
Còn những người khác trong khoang tàu thì mặt ngươi u ám.
"Những người trên con tàu này tàn nhãn lắm!"
Có người không kiềm chế được nói.
Câu nói vừa thốt ra, lập tức có người trừng mắt với hắn, ra hiệu không được nói lung tung.
Người đó vội vàng ngậm miệng, dù sao thì không phải ví dụ của Chu An Địch đang bày ra trước mắt hay sao.
Không ai biết ai sẽ là người tiếp theo bị đuổi khỏi tàu.
Mà sau khi tàu xuất phát, cách duy nhất để rời tàu chính là bị ném xuống biển, chắc chắn không thể sống được!
Có người cẩn thận đi ra ngoài cửa nhìn thử, thấy gần đó không có thủy thủ nào canh gác, mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn bên phía đoàn Nham Lưu, vì mỗi phòng tám người nên không gian tương đối chật hẹp, nhưng lại cho người †a cảm giác đoàn kết trong một không gian riêng tư.
Người nước ngoài Bạch Mặc và viên chức Tân La Xa Hải Thành ở cùng một phòng, cả hai đều ở giường dưới.
Nghe tiếng súng bên ngoài, Bạch Mặc dựa vào thành khoang tàu, gương mặt đầy vẻ đau khổ.
"Quá tàn nhẫn rồi, chúng quá tàn nhân rồi. Động một chút là giết người, có gì khác so với những kẻ xấu xa kia ở trên đảo đâu?"
"Liệu chúng ta có bị giết ở giữa đường luôn hay không?"
Xa Hải Thành khẽ cười nói: "Ngươi là người Colombia, không thể nói chắc được. Có vẻ như vị Trương tiên sinh kia không thích người Colombia cho lắm."
Bạch Mặc trừng mắt: 'Lạy Chúa, đừng doạ ta như vậy! Bây giờ ngươi đã khiến ta cảm thấy nơi này như con tàu nô lệ thời trung cổ rồi, còn ta chính là nô lệ trên tàu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị ném xuống biển cho cá mập ăn!"
Xa Hải Thành cười gian: "Ai biết được chứ? Khoảng cách từ đây tới Hoa Tư Quốc có hàng nghìn km, chúng ta phải đi ít nhất một, hai tháng. Trên đường có thể xảy ra bất cứ chuyện gì."
Ban đầu hẳn chỉ định doạ Bạch Mặc thôi.
Nhưng rồi càng nói hắn lại càng nhíu mày.
"Mong là chuyến đi suôn sẻ, nếu không nếu xảy ra chuyện gì, chúng ta chắc chắn sẽ bị ném xuống biển. Thậm chí... cũng có thể trở thành đồ dự trữ cho chúng."
Trong lòng Bạch Mặc càng lúc càng sợ hãi, hắn ôm chặt lấy cánh tay của mình, sợ hãi vô cùng.
"Tại sao, tại sao chúng không cử người đến cứu ta? Hay là Colombia thực sự đã bỏ rơi công dân của mình rồi sao?”"...
Trương Dịch vừa trở về khoang tàu, định gọi Lý Tông Dụ tới, trò chuyện tỉ mỉ với hắn về chuyện Thần Chỉ Nguyên.
Trước đây trên đảo có chút ít chuyện không tiện hỏi, bây giờ hắn sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Nhưng chỉ vừa mới về tới, hắn đã đụng phải Chu Vân Tước vội vàng từ bên ngoài đi vào.
"Trương tiên sinh, cuối cùng thì ngươi cũng quay trở về rồi. Ở đây ngươi có tã lót trẻ em và sữa bột không?"
Trương Dịch dang hai tay ra: "Ngươi thấy ta giống như một người có những thứ đồ chơi đó lắm sao?"
Tất nhiên là không rồi, Trương Dịch chưa kết hôn, càng không có con.
Nhưng trên thực tế thì hắn có.
Nhưng hắn không cho.
Chu Vân Tước hơi nhíu mày, gương mặt đầy vẻ khó xử.
Trước đó nhìn thấy đứa trẻ đáng thương kia, cô đã đưa nó vê.
Nhưng mà lúc đó hoàn toàn là hành động bốc đồng, không hề suy nghĩ tới hậu quả.
Kết quả là đứa trẻ kia tỉnh dậy, cứ luôn khóc trong phòng cô.
Cô mới luống cuống tay chân, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đi tìm Chu Khả Nhi giúp đỡ.
Chu Khả Nhi tuy cũng không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, nhưng cô từng là bác sĩ, tâm tư cũng khá tỉ mi.
Sau khi vào xem đứa trẻ, cô nói ngay: "Nó không bị bệnh, thế thì lý do nó khóc có thể là vì đói hoặc cần thay tã."
Chu Vân Tước ngây người, cô có nuôi trẻ con bao giờ đâu mà biết? Biết cách thay tã cho trẻ con bằng cách nào chứ?
Hơn nữa trên con tàu này cũng không có tã lót trẻ em!
Chu Khả Nhi cười ra hiệu cô, bảo có thể đến hỏi Trương Dịch thử xem.
Cô biết trên người Trương Dịch có những thứ đó, nhưng Trương Dịch có cho hay không thì còn phải xem tâm trạng của hắn. Thế là mới xảy ra cảnh tượng như hiện tại đây.
Chu Vân Tước vẻ mặt đắn đo, Trương Dịch thở dài, sau đó nghiêm mặt động viên:
"Đã lựa chọn gánh vác trách nhiệm này, vậy thì cứ kiên trì làm tiếp đi, cố lên, †a ủng hộ ngươi, ta tin là ngươi có thể làm tốt vai trò làm một người mẹ!"
Trương Dịch ra vẻ thành thật, ngược lại làm cho Chu Vân Tước lúng túng không biết làm sao.
"Ta... ta..."
Cô ấp úng, không biết nên làm gì.
"Ta cũng chưa bao giờ chăm sóc trẻ em”
Trương Dịch nói: "Mọi chuyện đều phải có lần đầu tiên, trước kia ngươi không phải cũng đã nói rồi sao, trẻ em rất dễ chăm sóc. Ăn ít ngủ nhiều, có thể có rắc rối gì to tát được chứ."
Hắn võ vai Chu Vân Tước: "Ta tin tưởng ngươi, thời gian này ngươi cứ toàn tâm toàn ý chăm sóc đưas trẻ, những việc khác ta sẽ sắp xếp cho người khác làm."
Trương Dịch nói xong, tặng cô một ánh nhìn động viên, rồi bỏ đi.
Chu Vân Tước có chút luống cuống tay chân, suy nghĩ mãi mà cuối cùng cũng không đưa ra được chủ ý gì.