Chương 1341: Ngươi cố tình?
Chương 1341: Ngươi cố tình?Chương 1341: Ngươi cố tình?
Trương Dịch đứng ngoài khoanh tay xem náo nhiệt, lúc này trong lòng cơ bản đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Bên dưới ăn cơm đều trong một cái nồi lớn.
Còn Tô Noãn Hề sau khi lên tâng trên, đương nhiên sẽ không quay lại ăn những thứ vớ va vớ vẩn đó nữa.
Trương Dịch miệng nở nụ cười thích thú, cũng không vội vàng đi qua.
Nhưng rất nhanh thì cô ta đã bị Chu Vân Tước phát hiện.
Chu Vân Tước tức giận đi tới, nói với Trương Dịch: "Trương tiên sinh, dù sao thì ta cũng là một trong những người phụ trách nhiệm vụ cứu hộ. Chẳng lẽ ta còn không có quyền phân phối thức ăn cho trợ lý của mình luôn hay sao?"
Ngươi chẳng có tí quyền hành nào cả.
Trương Dịch chửi thầm trong lòng.
Bản thân hắn vốn không thích Tô Noãn Hề làm thánh mẫu này rồi.
Nhưng chuyện nhỏ như vậy, hắn ngại tốn công, bèn nói với đầu bếp: "Sau này khi mang cơm cho đoàn Nham Lưu, thì trước tiên hãy mang phần của cô ta ra để riêng không được sao?"
Ai ngờ đầu bếp lại xòe tay ra: "Ta cũng đã nói như vậy, nhưng Tô tiểu thư không đồng ý."
Trương Dịch lại hơi ngạc nhiên.
"Ngươi còn không bằng lòng sao?"
Tô Noãn Hề nước mắt lưng tròng, cứng đầu nhìn chằm chằm Trương Dịch: "Dù sao ta cũng là tiểu thư của một gia đình quan lại, tại sao lại để ta ăn những thứ dở tệ như thế chứ?"
"Ta muốn ăn giống như học tỷ!"
Hóa ra khi cô ta ăn cơm cùng Chu Vân Tước, thấy tiêu chuẩn suất ăn của Chu Vân Tước quá chênh lệch so với mình, trong lòng không khỏi không vui.
Vì chuyện nhỏ nhặt như vậy, mà gây gổ ở trong bếp, hại cho các thủy thủ đều không thể ăn cơm.
Ánh mắt Trương Dịch lóe lên vẻ không kiên nhãn.
Hắn không quan tâm đến Tô Noãn Hề, ngược lại quay sang nhìn Chu Vân Tước.
"Ngươi là người đưa cô ta lên đây, ngươi thấy chuyện này nên xử lý thế nào?"
Chu Vân Tước cau mày, cô ta cảm nhận được sự không vui của Trương Dịch.
Nhưng lần này, cô ta không định nhượng bộ.
Bởi vì Tô Noãn Hề là người của cô †a, nếu lần này lại nhượng bộ, sau này cô †a còn mặt mũi nào để nói chuyện với mọi người cơ chứ?
Đôi mắt của Chu Vân Tước nhìn chằm chằm vào mắt Trương Dịch, không hề nao núng.
Cô phản bác: "Khi ngươi có thể đưa người phụ nữ của mình lên tàu, để cô ta hưởng chế độ đãi ngộ ngang hàng với ngươi. Vậy tại sao ta lại không được?"
"Ta yêu cầu tiêu chuẩn sống của Tô Noãn Hề cũng phải giống như tai"
Trương Dịch nhìn cô chằm chằm, im lặng ít nhất bốn năm giây. Bỗng nhiên hắn hỏi: "Ngươi dậy thì à?”
"Ngươi... ngươi có ý gì! Ta chỉ đưa ra yêu cầu chính đáng thôi."
Trương Dịch không nói thêm lời nào.
"Được, ta đồng ý với yêu câu của ngươi."
Đôi mắt của Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề đột nhiên sáng lên.
Hai người nhìn nhau, không kìm được niềm vui mừng.
Chu Vân Tước nghĩ thầm: Dù sao thì ngươi cũng phải nể mặt ta mà thôi.
Trương Dịch nhìn đầu bếp,'Bắt đầu từ hôm nay, hãy giảm tiêu chuẩn thức ăn của Chu tiểu thư xuống ngang với Tô tiểu thư kia đi."
Trong nháy mắt, mọi người có mặt đều ngây người. Đều bị hành động kỳ lạ của Trương Dịch làm cho choáng váng.
Chu Vân Tước là ai?
Là cháu gái ruột của tổng chỉ huy đại khu Giang Nam.
Trương Dịch thế mà lại hạ tiêu chuẩn thức ăn của cô ta xuống?
Tô Noãn Hề há hốc mồm, vốn dĩ cô tưởng rằng tiếng khóc lóc của mình đã được đáp lại, có thể ăn được đồ ngon hơn rồi.
Tương lai, cô có thể dựa vào cái cớ này để đưa ra nhiều yêu cầu hơn nữa.
Ai mà ngờ được Trương Dịch lại hạ tiêu chuẩn thức ăn của Chu Vân Tước, như vậy thì cô lại càng không tiện đưa ra yêu cầu nữa rồi.
Mắt Chu Vân Tước trợn tròn như mắt cá trê, ngón trỏ tay phải chỉ vào Trương Dịch, mấp máy môi hồi lâu nhưng không nói nên lời.
"Xem ra ngươi cũng rất hài lòng với quyết định này, mặc nhiên chấp nhận rồi vậy. Được, từ hôm nay trở đi, cứ vậy mà làm đi!"
Trương Dịch ra hiệu cho lão Điền và đầu bếp, sau đó quay đầu bước đi.
Trên tàu đều là người của hắn, mặc dù cũng sẽ nể mặt Chu Vân Tước nhưng chỉ cần Trương Dịch hạ lệnh, họ chắc chắn phải nghe theo.
Bản thân họ cũng không thích Tô Noãn Hề hay khóc hay làm ầm ï, thế này thì vừa khéo.
"Trương Dịch!!!"
Trương Dịch vừa rời khỏi bếp, đã nghe thấy tiếng hét chói tai.
Chu Vân Tước thực sự tức phát điên lên rồi.
Cô ta thậm chí còn quên mất lời giao ước với Trương Dịch, không được tiết lộ tên hắn ra bên ngoài.
Hành động này khiến Trương Dịch cau mày.
"Trương Dịch, ngươi đứng lại cho ta! Ngươi làm vậy là có ý gì?"
Chu Vân Tước không màng đến hình tượng chạy tới trước mặt Trương Dịch, trừng mắt nhìn hắn một cách tức giận.
"Có phải là ngươi cố tình chọc tức †a phải không?"
Trương Dịch từ trên cao nhìn xuống cô ta, không nói một lời.
Nhưng trong mắt của hẳn, tia lười biếng thản nhiên kia đã biến mất.
Một sự uy nghiêm đáng sợ thay thế vào đó.