Chương 1342: Không công bằng
Chương 1342: Không công bằngChương 1342: Không công bằng
Trên tay hắn đã giết vô số người, vì vậy khi hắn không cố tình che giấu thì sát ý kia sẽ tự nhiên bộc phát ra ngoài.
Lúc đầu Chu Vân Tước còn đang tức sùi bọt mép, nhưng bây giờ cô ta như bị một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người, trong nháy mắt, cô ta tỉnh táo hơn một nửa, lông tơ sau lưng đều dựng đứng lên.
"Ngươi... ngươi hung dữ như vậy với ta làm gì? Rõ ràng là ngươi đã vô lý trước."
"Ta đến đây để giảng hòa với ngươi hay sao?"
Trương Dịch phản bác.
"Ngươi muốn nghe thì nghe, không muốn nghe thì tránh xa ra một chút! Ta không chiều theo cái tính tiểu thư của ngươi đâu. Nếu không nể mặt đại bá của ngươi, ngươi nghĩ là ta muốn dây dưa với ngươi lắm à?"
"Ngươi giỏi như vậy, thì ngay từ đầu đừng đi theo ta, tự mình ra khơi đi!"
Trương Dịch nhìn cô ta với vẻ khinh thường.
Giọng nói của Trương Dịch không lớn không nhỏ, nhưng mọi người đều nghe thấy.
Mặt Chu Vân Tước lập tức đỏ bừng, Trương Dịch làm như vậy chẳng khác nào đang đánh mặt mũi của cô ta trước mặt mọi người.
Tô Noãn Hề cũng sợ đến mức cúi đầu, không nói một lời.
Trương Dịch lạnh lùng nói: "Ta không muốn thấy việc này xảy ra một lần nào nữa. Nếu tái phạm, ta sẽ nhốt ngươi vào phòng, không cho ngươi ra ngoài cho đến khi trở về đất liên!"
Chu Vân Tước biết Trương Dịch đang nói đến chuyện gì.
Tiết lộ tên của hắn ở bên ngoài là điều tối ky.
May mắn thay, những người trên Nham Lưu Đảo này tin tức rất lạc hậu, chưa từng nghe qua biệt danh Sát Thần Giang Nam của hắn.
Nếu không, Trương Dịch không biết mình sẽ dùng biện pháp nào để tránh cho tin tức mình ra khơi bị lan truyền.
"Gọi tên ngươi là lỗi của ta, nhưng ngươi cũng có lỗi mài!"
Chu Vân Tước có vẻ hơi sợ Trương Dịch, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn.
Cô bắt đầu cố gắng lý luận với Trương Dịch.
"Ngươi có thể đưa Chu Khả Nhi lên †àu, ta tìm một trợ lý giúp ta trông đứa bé mà ngươi lại thoái thác hết lần này đến lần khác. Phải chăng là ngươi có ý kiến gì với ta?"
Chu Vân Tước ngạo nghễ hất cằm, bất phục hỏi.
Trương Dịch cười lạnh, phản bác: "Có ý kiến với ngươi thì sao chứ?”
Chu Vân Tước: "2???"
Trương Dịch nói thẳng thừng: "Ta đưa ai lên tàu, đại bá của Chu tiểu thư đều không có ý kiến. Sao ngươi phiền phức quá vậy? Ngươi tới thời kỳ mãn kinh à!"
"Ngươi cứ tưởng chúng ta có quan hệ gì chứ? Tại sao ta phải nể mặt ngươi? Vì ngươi là cháu gái của Chu Chính?” "Xin lỗi, nếu ngươi tiếp tục ở đây cản trở ta thực hiện nhiệm vụ, theo quy định của đại khu, ta hoàn toàn có thể tự mình quyết định xử lý ngươi!"
Chu Vân Tước bị khí thế của Trương Dịch làm cho sợ hãi.
Cô ta thật sự muốn đi mách đại bá Chu Chính, nói Trương Dịch bắt nạt cô ta.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, làm vậy không những không khiến Trương Dịch phải chịu tổn thất nào, ngược lại còn khiến Chu Chính mắng cô ta một trận.
Chu Chính không phải là người chiều chuộng hậu bối.
Vì một chuyện nhỏ như thế này mà đi mách lẻo, chỉ khiến Chu Chính chỉ trích và giáo huấn cô ta một trận mà thôi.
Chu Vân Tước cắn môi, nắm chặt tay, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn không chịu thua hoàn toàn.
"Hừ, hóa ra đội trưởng như ngươi lại chỉ là kẻ lấy công trả thù riêng!"
"Ngươi có ý kiến với ta và Tô Noãn Hề, nên nhân cơ hội này trả thù bọn ta luôn mà thôi."
"Cho dù ngươi không đồng ý với yêu cầu của ta cũng được, nhưng tại sao ngươi lại phải mỉa mai và trêu chọc †a? Ngươi thấy thế là vui lắm sao?"
Trương Dịch bị cô ta chọc tức đến bật cười.
"Ha ha, lấy công trả thù riêng? Có phải là ngươi nghĩ ta rất rảnh không?"
"Một trăm bốn mươi tám mạng người trên tâng ba của tàu Kim Phong là do ta gánh trên vai đấy!"
Hắn chất vấn: "Ngươi tưởng những người trên tàu này sẽ ngoan ngoãn nghe theo à? Họ sẽ không biết ơn vì chúng ta đã cứu họ, cho dù lúc đầu họ có suy nghĩ như vậy, thì về sau họ sẽ cho rằng chính phủ cử người đến cứu là điều đương nhiên."
"Sau đó họ sẽ bắt đầu chê bai, sau đó họ sẽ yêu cầu được hưởng nhiều lợi ích hơn."
"Hôm nay ngươi ở đây mở một cái cớ, để cô tiểu thư họ Tô này đến ở khoang trên, cho cô ta những điều kiện sống thuận lợi."
"Vậy bước tiếp theo là gì? Liệu có phải còn phải đáp ứng những nhu cầu khác của cô ta nữa hay không, mọi thứ đều phải tuân theo tiêu chuẩn của cô ta?
"Những người khác thấy vậy, trong lòng có thể không nghĩ gì khác hay sao?"
"Người khác thì ta không quan tâm, nhưng như vợ chồng Lý Tông Dụ chẳng hạn, bọn họ là mục tiêu cứu hộ chính trong đợt hành động này của chúng ta. Bọn họ vẫn luôn sống ở tầng giữa."
"Nếu họ cũng đưa ra yêu cầu thì sao? Nếu họ gây chuyện thì sao?”
Trương Dịch nheo mắt lại.
"Ta rất sợ kết quả đó xảy ra, ngươi có hiểu không?"
Sau một hồi giải thích của Trương Dịch, Chu Vân Tước dần nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Không sợ thiếu thốn, chỉ sợ không công bằng.