Chương 1344: Giả tạo
Chương 1344: Giả tạoChương 1344: Giả tạo
Tô Noãn Hề nở nụ cười giả tạo: "Tỷ tỷ tốt , ta có gì phải tủi thân chứ. Ta chỉ lo ngươi phải chịu ấm ức thôi, sợ ngươi bị người ta bắt nạt."
Đều là người trong cùng một giới, những thủ đoạn nhỏ mọn của Tô Noãn Hề như châm dầu vào lửa, Chu Vân Tước đương nhiên nhìn ra được.
Nhưng có những đạo lý, mặc dù trong lòng biết rõ, nhưng không nhất thiết phải hành động theo.
Trong lòng Chu Vân Tước vẫn còn sự bất mãn đối với Trương Dịch, và sự bất mãn này còn không ngừng tăng lên....
Chớp mắt đã một tuần trôi qua kể từ khi rời Nham Lưu Đảo. Trật tự trên tàu Kim Phong vẫn khá ổn định, không xảy ra xung đột nào.
Mỗi ngày, Trương Dịch hoặc ở trong phòng luyện viết thư pháp với Chu Khả Nhi, hoặc ở khoang thuyền quan sát trật tự, tránh để những người bên dưới có hành vi bất ổn.
Trong số đó, phần lớn mọi người đều có thể vui với hiện trạng, hài lòng với cuộc sống ấm no như hiện nay.
Nhưng chắc chắn sẽ có một số người có tà tâm.
Bên đoàn Nham Lưu có tám người một phòng, theo tiêu chuẩn bốn giường tầng trên dưới, chính giữa có một chiếc bàn ăn không lớn.
Tất nhiên, vợ chồng Lý Tông Dụ được hưởng chế độ đặc biệt.
Họ có thể ở một phòng riêng. Còn những người khác thì không được đối xử tốt như vậy.
Trưa hôm đó, đến giờ ăn, đầu bếp Tạ Trường Minh đi tới, mở cửa khoang giữa, hét lên: "Mấy người qua lấy cơm!"
Mỗi phòng lập tức có người đi tới, phụ trách lấy cơm.
Tiêu chuẩn cơm nước ở tầng giữa khá ổn, ít nhất mỗi ngày có thể bổ sung được một ít protein, cứ ba ngày lại có thể ăn một bữa thịt khá thịnh soạn, còn bình thường thì chủ yếu là thịt hộp và bột mì.
Thái độ của Tạ Trường Minh đối với họ không lạnh không nhạt, có chút giống như người nuôi lợn.
Cựu quan chức Tân La Xa Hải Thành cười tươi tươi đi tới, trên mặt toàn là sự nịnh nọt.
"Cảm ơn ngài đã ban tặng, chúng ta vô cùng biết ơn ngài!" Mỗi lần đến lấy cơm, hắn ta đều phải tâng bốc Tạ Trường Minh một phen, nịnh nọt đối với hắn ta là chuyện đã quen tay.
Thấy Xa Hải Thành, trên mặt Tạ Trường Minh cũng hiếm khi nở nụ cười.
"Ta có lưu tâm đến khẩu phần của phòng các ngươi, ngươi phải biết ơn đấy."
Nghe vậy, sắc mặt Xa Hải Thành hơi thay đổi, sau đó nụ cười càng trở nên rạng rỡ hơn.
Hắn ta cúi chào chín mươi độ: "Vâng, đại ân đại đức của ngài, kẻ ở dưới này không sao quên được!"
Tạ Trường Minh thả thìa ở trong tay, đi theo hắn ta đến khoang thuyền giữa.
Những thủy thủ khác đang ăn bên cạnh thấy vậy, cũng chỉ cười cợt chế giễu. Đến khoang thuyền giữa, Xa Hải Thành đi tới cửa phòng mình, vừa vặn gặp vợ mình là Kim Cơ Mỹ.
Trước đây Xa Hải Thành từng làm quan chức cấp cao ở Tân La, dù là quyền lực hay tiền bạc đều rất kinh người.
Còn người phụ nữ bên cạnh hắn ta cũng luôn là người tốt nhất.
Kim Cơ Mỹ là người vợ thứ chín của hắn ta, ba mươi hai tuổi, là thành viên của nhóm nhạc nữ hàng đầu Tân La trước đây.
Mặc dù đã trải qua cuộc sống nửa năm trên Nham Lưu Đảo khiến cô ta hốc hác không ít, quầng thâm cũng nhiều hơn dưới mắt.
Nhưng những điều này vẫn không thể che giấu được nét bộ dạng thùy mị của cô ta, đặc biệt là vóc dáng yêu kiêu rất dễ khiến người ta nảy sinh ý nghĩ. Tạ Trường Minh dựa vào cánh cửa khoang tàu, huýt sáo với cô ta.
Xa Hải Thành vội ra hiệu cho Kim Cơ Mỹ.
Kim Cơ Mỹ hiểu ý, nở nụ cười nịnh nọt đi tới, thành thạo vén cánh tay của Tạ Trường Minh lên, rồi hai người đi đến phòng ngủ của Tạ Trường Minh.
Còn cô ta, sau mỗi lần xong xuôi, đều có thể nhận được phần thưởng hậu hĩnh từ Tạ Trường Minh.
Xa Hải Thành không những không oán trách, thậm chí còn vì được dính ánh sáng của bà xã mà được thêm thức ăn.
Địa vị của hắn ta trong phòng cũng trở nên cao hơn, trở thành người lãnh đạo nhỏ chuyên nhận và phân phối thức ăn.
Xa Hải Thành vừa bước vào cửa thì mọi người trong phòng đều tươi cười nhìn hắn ta. Mang kính gọng vàng nứt nẻ, một người Hoa kiều Colombia, giám đốc của một tập đoàn lớn Tạ Vân Phàm cười nói: "Xa Hải Thành, ngươi lại để vợ mình đi hầu hạ tay đầu bếp đó à?"
Xa Hải Thành thản nhiên cười.
Hắn nhướn mày, thậm chí còn có chút tự hào trên khuôn mặt: "Ngươi ganh ty đấy à!"
Tạ Vân Phàm hừ lạnh nói,"Ta không có sở thích đê tiện như vậy."
Xa Hải Thành cười ha ha, đặt đồ ăn lên bàn, rồi chia thức ăn vào hộp cơm cho từng người.
Trong phòng, một ông chú Địa Trung Hải hơn năm mươi tuổi Lưu Nam Sinh cười nói:
"Ta rất khâm phục tâm lý của Xa tiên sinh! Người đàn ông đích thực thì phải lúc cương lúc nhu, như vậy mới dựng nên nghiệp lớn."
Tạ Vân Phàm cau mày, rất phản cảm với lời nói của hai người.
Hắn ta giơ bát cơm lênNhưng mà như vậy thì khác gì lũ heo chó? Dựa vào việc bán sắc phụ nữ để đổi lấy lợi ích, thật sự là đáng khinh!"
Xa Hải Thành cười ha ha, chế giễu nhìn hắn ta.