Chương 1367: Khinh thường
Chương 1367: Khinh thườngChương 1367: Khinh thường
Chu Vân Tước buông tay: "Ngươi theo ta qua đây một chút, ta nghĩ rằng chúng ta nên nói chuyện rõ ràng với nhau, cách xử lý nhóm hành khách lên †àu sau này như thế nào."
Cô gọi những người nhập cư trái phép là hành khách lên tàu sau.
"Trước đây không nói với ngươi là lỗi của ta. Nhưng bây giờ ngươi đã chấp nhận họ rồi, dù sao cũng phải nghĩ cách sắp xếp cho họ ổn thỏa."
"Vì vậy, ta hy vọng ngươi có thể giải quyết vấn đề ăn uống của họ. Dù sao, nếu liên tục để hành khách ở tâng thấp không được ăn no thì cũng không ổn lắm"
Trương Dịch tỏ vẻ kinh ngạc, sửng sốt chỉ vào mũi mình. "À ... ta sao?"
"Không thể nào, không thể nào? Chu tiểu thư, ngươi đừng có đùa với ta như vậy chứ."
Trương Dịch liên tục xua tay.
"Ngươi đừng nói với ta rằng, ngươi đưa mấy người đó lên tàu, nhưng lại không biết giải quyết vấn đề ăn uống cho họ?"
Trương Dịch quả quyết lắc đầu.
"Không thể nào, một người phụ nữ thông minh như Chu tiểu thư, không thể mắc lỗi sơ đẳng như vậy được. Ngươi nhất định là đang nói đùa với ta!"
"Ngươi làm như vậy thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả!"
Chu Vân Tước sững sờ tại chỗ.
"Ta...
Biểu tình của cô có chút hoảng loạn.
Trên thực tế, lúc đầu khi cô phát lòng tốt giúp những người nhập cư trái phép lên tàu, thật sự không hề cân nhắc đến vấn đề những người đó ăn uống như thế nào.
Chỉ nhét họ vào khoang thuyền, rồi để họ theo những người ở tầng thấp trước đây mà sống.
Cô là Chu tiểu thư Chu Gia cao quý, bao giờ phải lo nghĩ đến vấn đề dầu muối tương giấm đâu cơ chứ?
Trương Dịch chỉ tay vào Chu Vân Tước: "Ngươi này, đừng có đùa với ta kiểu vậy chứ. Ta tin chắc là ngươi sớm có dự tính rồi, đúng không?"
Chu Vân Tước khẽ ho vài tiếng.
"Khụ khụ, tất nhiên rồi."
Cô ta ngẩng lên nhìn Trương Dịch, cười nói: "Ta còn có ngươi ở đây mà. Ngươi chính là đội trưởng đội điều tra danh giá, ta biết rõ năng lực của ngươi. Hệ không gian, có thể mang theo rất nhiều đồ bên mình"
"Ta tin rằng với lượng thức ăn của hơn hai mươi người thì chỉ trong nháy mắt là ngươi đã giải quyết xong thôi."
Trương Dịch cười lạnh trong lòng.
Tưởng hay nhỉ, ngươi đi làm chuyện xấu xa thì để ta gánh.
May là ngươi không phải lãnh đạo của ta, nếu không ta phải tức điên tới chết mất.
Trên mặt, Trương Dịch lại lộ ra vẻ bất lực.
"Thôi thôi thôi, Chu đại tiểu thư, ngươi đùa như vậy là hết vui rồi đấy."
"Dung tích trong không gian dị năng của ta cũng chỉ như một cái nhà kho nhỏ nhỏ thôi, bên trong đủ thứ đồ. Riêng vũ khí đạn dược và nhiên liệu cho tàu Kim Phong đã chiếm mất hơn một nửa không gian rồi."
"Còn thức ăn, quả thực là ta mang rất nhiêu. Nhưng ngươi cũng biết đấy, chuyến đi này chúng ta mất ít nhất bốn tháng mới về đến đất liền. Trên đường không được tiếp tế, giờ trên tàu lại có thêm hơn một trăm người."
"Ngươi cũng phải động não lên mà suy nghĩ đi chứ, tại sao lương thực của mỗi người đều được tính toán rất chỉ tiết, thậm chí còn được cung cấp tùy theo thân phận à? Là vì số lượng có hạn."
"Nhiều lắm sao? Không phải như thế đâu."
Trương Dịch lắc đầu.
"Vì vậy lần này ta thực sự không thể giúp ngươi được."
"Không phải ta không muốn, mà là có lòng nhưng không có đủ sức!"
Chu Vân Tước trợn tròn mắt: "Ngươi... ngươi... nói thật hay giả vậy?”
Cô ta bắt đầu có chút lo lắng.
Bởi vì phương pháp tốt nhất cô có thể nghĩ ra chính là dựa vào Trương Dịch.
Nếu không thì giữa biển băng mênh mông này, cô biết đi đâu để kiếm thức ăn cho hơn hai mươi người kia?
Thời gian quay trở về là đã mất gần hai tháng nữa cơ mà.
Kể cả chỉ tính mỗi người một cân lương thực mỗi ngày cũng ngốn mất sáu, bảy ngàn cân!
Trương Dịch bình tính nói: "Ta không phải kẻ không có lòng tốt, nếu có cách, ngay từ đầu ta hận không thể cứu cả Nham Lưu Đảo trở về!"
"Nhưng ngươi phải biết rằng lượng tiêu thụ hằng ngày của chúng ta lớn thế nào, ngươi thực sự không tính toán chút nào sao?"
Khuôn mặt Chu Vân Tước hiện rõ vẻ bối rối.
Đây là lần đầu tiên cô ta ra nhiệm vụ đi xa như thế này, làm sao có kinh nghiệm được.
"Vậy... vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không thể để họ chịu đói dài ngày được đâu?"
Trương Dịch lùi lại hai bước, khoanh †ay.
"Ngươi không nên nói "chúng ta phải làm sao" mà phải là "ta phải làm sao'."
"Người là ngươi đưa lên, những vấn đề tiếp theo xin ngươi toàn quyền giải quyết. Để tránh nghi ngờ, ta sẽ không tham gia!"
Trương Dịch giơ hai tay lên, ra hiệu mình sẽ không xen vào, rồi mỉm cười, chậm ïãi rời đi.
Vừa quay đi, nụ cười trên mặt Trương Dịch lập tức trở thành nụ cười khinh thường.
Trên thực tế, lương thực trong không gian dị năng của hắn còn rất nhiều, thế mà đủ để cung cấp cho toàn bộ nơi trú ẩn sử dụng trong hai trăm năm cơ.
Nhưng tại sao hắn phải dùng đồ của mình để làm ơn cho một người phụ nữ ngốc nghếch như Chu Vân Tước?