Chương 1368: Ra kế
Chương 1368: Ra kếChương 1368: Ra kế
Cô ta tự gây ra rắc rối với lòng thương người tràn đầy của mình thì tự cô †a phải giải quyết.
Chu Chính cũng nói rồi, lần này cho Chu Vân Tước đến đây là để rèn luyện cô †a.
Chỉ cần Trương Dịch không ra tay, thì sớm muộn gì khoang dưới cũng sẽ loạn lên.
Lúc đó, chắc chắn sẽ có một kết cục rất thú vị.
Càng nghĩ đến cảnh tượng đó, Trương Dịch càng cười tươi hơn.
Hắn vừa đi vừa ngân nga, chậm rãi trở về phòng mình.
"Phía sau bóng tối là ánh sáng, sau ánh sáng là bóng tối, chính nghĩa, tà ác, ai có quyền định nghĩa..."
Trương Dịch mặc kệ người khác, lười xen vào cục diện rối ren của Chu Vân Tước.
Điều này khiến cô ta vô cùng khó xử.
Đây là lần đầu tiên tiểu thư nhà họ Chu phải lo lắng vì chuyện ăn uống.
Thế nhưng giữa biển rộng mênh mông, ngoại trừ dựa vào Trương Dịch thì cô ta còn có thể kiếm thức ăn ở đâu?
Nhưng Trương Dịch đã từ chối trắng trợn rồi.
Ngay từ đầu, chính cô ta không xin phép Trương Dịch đã tự ý cho người lên thuyền, cô ta không chiếm lý.
Chu Vân Tước nhíu mày, chỉ còn cách quay về phòng của mình, tính toán từ từ. Sau khi về phòng, cô ta kể lại chuyện này cho cô bạn thân tạm thời Tô Noãn Hề.
Tô Noãn Hề nghe xong tức giận nói: "Cái tên họ Trương kia cũng quá đáng lắm rồi đấy! Đây không phải là làm khó ngươi rồi hay sao? Một tiểu thư Chu Gia danh giá như ngươi, làm gì có tâm trí mà lo chuyện ăn uống đi lại."
"Ta thấy hắn ta là chẳng thèm để ngươi vào trong mắt."
"Ngươi đã đối xử tốt với hắn ta quá rồi đấy, không thì dựa vào mối quan hệ với đại bá ngươi mà nói..."
Chu Vân Tước ngắt lời cô ta.
"Thôi thôi, ta cũng không phải kiểu người dựa vào thế mạnh của mình để bắt nạt kẻ yếu!"
Cô ta cũng không tiện nói với Tô Noãn Hề rằng mình căn bản không quản được Trương Dịch.
Dù sao cũng là xuất thân từ gia đình quan chức, phải giữ thể diện chứ.
"Nhưng giờ hẳn ta không đồng ý thì ta biết đi đâu kiếm lương thực cho hơn hai mươi người ở dưới khoang tàu kia đây?"
Tô Noãn Hề đếm trên đầu ngón tay: "Còn chưa hết đâu nhé! Ngoài lương thực thì những vật dụng sinh hoạt thông thường khác cũng sẽ thiếu."
"Băng vệ sinh, đường đỏ, thuốc men, giấy vệ sinh, nước ngọt... đêu không đủ."
Chu Vân Tước càng nghĩ càng đau đầu, thở dài một tiếng.
Bỗng nhiên, Tô Noãn Hề nảy ra một sáng kiến, nghĩ ra một cách hay.
"Có rồi, ta nghĩ ra một ý hay!"
Chu Vân Tước lập tức nhìn cô ta: "Ngươi có cách gì?"
Tô Noãn Hề cười hì hì: "Ta có một cách có thể giải quyết vấn đề lương thực trước."
Dưới sự thúc giục của Chu Vân Tước, cô ta cũng không giấu giếm, nói ra ý nghĩ của mình.
"Tên họ Trương kia thì khó nói, nhưng những người khác trên tàu cũng phải nể mặt ngươi đúng chứ?"
"Hừ, ta thấy những thuyền viên kia ngày nào cũng ăn toàn cá to thịt ngon, thức ăn không hết còn đổ xuống biển, đúng là lãng phí quát"
"Hay là tập hợp bọn chúng lại tiết kiệm một phần lương thực, mỗi người chỉ cần đưa ra một phần ba lương thực, hiến tặng cho người ở khoang phía dưới, chắc chắn đủ để bọn chúng no bụng!"
Chu Vân Tước đảo mắt, không khỏi thâm nghĩ: Quả thực đây là một cách hay!
Trương Dịch từ trước đến nay luôn rất hào phóng với những người bên cạnh.
Tiêu chuẩn ăn uống của thuyền viên rất cao, không chỉ thức ăn phong phú mà mỗi người mỗi ngày đều được cung cấp theo khẩu phần rưỡi của một người bình thường.
Điều này cũng khiến mức sống của họ cao hơn hẳn những người ở khoang trung và khoang dưới, hàng ngày có rất nhiều thức ăn thừa phải đổ đi.
Ánh mắt Chu Vân Tước lóe lên vẻ đắc ý.
Cô ta đã nghĩ ra, ngày mai sẽ đi tìm lão Điền, nêu ra yêu cầu này.
Nếu tính theo thân phận của cô ta mà nói, chỉ là đến xin một ít thức ăn, bọn họ ít nhiều cũng phải nể mặt cô. Mặc dù số lượng này không nhiều, nhưng cũng có thể duy trì cuộc sống cơ bản của hơn hai mươi người trong khoang dưới.
Đây cũng chính là cách giải quyết mâu thuẫn chính hiện nay.
"Trương Dịch, ta sẽ cho ngươi thấy, †a có thể tự giải quyết được vấn đề trên tàu."
Chu Vân Tước khẽ hừ một tiếng, tạm thời thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, lại nghe thấy tiếng em bé khóc to.
Tô Noãn Hề vội nói: "Ôi, nó lại tè rồi!"
Hai người phụ nữ luống cuống chân tay thay bỉm cho đứa bé, nhưng lại không để ý đến vòng mông của đứa trẻ đã đỏ tấy từ lâu rồi. Sáng sớm ngày hôm sau, lúc ăn sáng, Chu Vân Tước tìm cách gặp lão Điền.
"Điền thuyền phó, ngươi rảnh hay không? Ta có chuyện muốn bàn với ngươi".
Chu Vân Tước tươi cười gọi lão Điền qua.
Lão Điền cầm trên tay một chiếc đùi gà, vẻ mặt khó hiểu.
Chu Vân Tước hằng ngày trong xương tủy đều toát lên vẻ lãnh đạm, ngay cả khi cười với họ cũng mang theo bản tính xa lánh.
Nhưng hôm nay, cô ta lại tỏ ra có phần cố ý gần gũi.
"Không có việc gì mà lại nhiệt tình, không gian thì là trộm cắp”.
Lão Điền trong lòng lẩm bẩm, vẫn cười cười đi tới.
"Chu tiểu thư, có chuyện gì sao? Chắc không phải là việc bữa sáng không hợp khẩu vị đâu chứ?"
Lão Điền theo chân Chu Vân Tước đến góc căng-tin, cười ha hả hỏi.