Chương 1369: Không được!
Chương 1369: Không được!Chương 1369: Không được!
Đối với tiểu thư nhà họ Chu này, hắn vẫn phải cẩn thận nịnh nọt.
Chu Vân Tước lắc đầu: "Đó không phải là vấn đề đó, tuy món ăn không ngon nhưng cũng có thể nuốt được".
"Ta tìm ngươi đến cũng vì muốn ngươi giúp ta một việc. Thế nào, ngươi không nể mặt ta à?"
Đối mặt với ánh mắt hỏi han của Chu Vân Tước, lão Điền cười ha ha.
"Ngươi nhìn này, ngươi muốn chúng †a làm gì, nói một tiếng với thuyền trưởng là được rồi sao? Đi tìm cấp dưới như chúng ta chẳng phải là mất mặt sao?"
Chu Vân Tước nhẹ nhàng ho một tiếng.
"Việc này không phải là chuyện lớn, không cần qua tay Trương tiên sinh đâu".
Lão Điền hơi nhíu mày: "Thế thì ngươi nói cho ta nghe xem".
Chu Vân Tước nói: "Ta muốn nhờ mấy ngươi giúp một việc tốt".
Cô ta nói ra mục đích của mình một cách rõ ràng.
Yêu cầu các thủy thủ trên tàu tiết kiệm một phần khẩu phần ăn hằng ngày, sau đó cung cấp cho những người nhập cư trái phép ở đáy khoang tàu.
"Khẩu phần ăn hằng ngày của các ngươi rất phong phú, đều ăn không hết. Lần trước, ta còn thấy các ngươi đổ cơm thừa xuống biển".
"Ngươi xem, dù sao cũng lãng phí rồi, còn chẳng bằng mang ra làm việc tốt. Ta sẽ biết ơn tấm lòng của các ngươi”.
Chu Vân Tước cười tươi nhìn lão Điền.
Cô ta thấy lão Điền chắc chắn sẽ đồng ý với yêu cầu của mình.
Dù sao, việc này cũng không khó, lại có thể nịnh nọt cháu gái ruột của thống soái một đại khu, tại sao hắn ta lại không làm chứ?
Nhưng ai mà biết được, sự việc lại không như cô ta tưởng tượng.
Lão Điền nghe xong vẫn im lặng, không trả lời, mà còn hỏi lại:
"Việc này, ngài đã bàn với thuyền trưởng của chúng ta chưa?"
Sắc mặt Chu Vân Tước hơi thay đổi.
Nếu để Trương Dịch biết được, chẳng phải cô ta sẽ bị Trương Dịch chế giễu vài câu sao?
Vì vậy, cô ta mới quyết định hành động trước rồi mới báo cáo sau, trực tiếp Tìm lão Điền chốt hạ luôn.
"Loại chuyện này không cần phải làm phiền Trương tiên sinh đâu!"
Chu Vân Tước nói ra không được tự nhiên lắm.
Lão Điền nghe cô ta nói vậy, ánh mắt liền có vẻ thích thú, lưng cũng thẳng hơn.
"Nếu vậy, thì ta có vẻ hơi khó xử rồi!"
Hắn thở dài, dáng vẻ rất khó khăn.
Chu Vân Tước trợn to mắt.
"Sao lại khó xử vậy? Mấy người các ngươi ăn không hết thì chia ra một chút là được rồi. Không thì chọn những thứ các ngươi không thích ăn mà, có gì khó khăn chứ?"
Nhưng lão Điền lại giải thích: "Tiêu chuẩn ăn uống của mỗi thủy thủ đều do thuyền trưởng của chúng ta đặc biệt định ra".
"Đi biển xa vốn dĩ là một việc rất thử thách ý chí".
"Thuyền trưởng cân nhắc cho chúng †a rất chu đáo, ở phương diện ăn uống, đã đáp ứng tối đa nhu cầu của chúng ta”.
"Chỉ khi ăn no, các thủy thủ mới có thể hết sức phấn chấn làm việc".
"Ha ha, còn về vấn đề ăn không hết cơm thì vứt đi à! Loại chuyện này đều không nói trước được".
"Cũng không chắc được hôm nào ai đó không thấy ngon miệng nên ăn ít đi. Nếu gặp phải việc nặng, chắc chắn sẽ ăn nhiều hơn".
"Nếu ta làm theo lời ngươi nói, thì khẩu phần ăn này sẽ khó điều chỉnh lắm'.
"Mọi người ăn không ngon, làm việc cũng chẳng có tinh thần, ở giữa biển khơi mênh mông này sẽ rất dễ xảy ra chuyện".
Chu Vân Tước đang định mở miệng tranh cãi.
Lão Điền không hề cho cô ta cơ hội, vội vàng nói trước: "Tất cả các khẩu phần ăn chuẩn đều do thuyền trưởng cân nhắc kỹ lưỡng mới định ra".
"Hay là như thế này đi, ngươi hãy đi trao đổi thêm với thuyền trưởng. Nếu ngài ấy ra lệnh, ta mới dám thay đổi. Nếu không, ta không có quyền quyết định trong việc này".
Chu Vân Tước không ngờ rằng, ngay cả một lão Điền mà cô ta cũng không chỉ huy được.
Lại còn cái lý lão Điền nói rất hùng hồn nữa chứ, cô ta còn không biết phản bác thế nào.
"Vậy... thực sự là không có cách nào hay hơn sao?"
Giọng điệu của Chu Vân Tước có chút cầu khẩn.
Lão Điền nghe vậy, cũng không dám thực sự đắc tội với Chu Vân Tước.
Hắn không phải Trương Dịch, không có lá gan lớn đến như vậy.
Lão Điền sờ râu quai nón của mình, suy nghĩ cẩn thận, mới đưa ra một cách.
"Thế này nhé, mỗi ngày chúng ta ăn xong, dù còn thừa bao nhiêu cơm, chúng †a sẽ lấy hết rôi mang đi cho họ. Như vậy cũng có thể để vài người ăn thêm được đôi ba miếng".
Chu Vân Tước không chút do dự bác bỏ đề nghị này.
"Không được đâu!"
"Họ đều là người, chứ không phải súc vật! Sao có thể để họ ăn nước bọt của mấy người?"
Lão Điền cười nói: "Chu tiểu thư, vào thời điểm này, mạng người rẻ hơn cả cỏ rác. Khi ta sống ở Thiên Hải, đừng nói là cháo thừa canh cặn, ta còn ăn cả nước bẩn nữa!"
Chu Vân Tước không ngừng lắc đầu, không thể chấp nhận cách làm này.
"Không thể thế được. Những người ở đáy khoang tàu có hơn một trăm, nếu một số người được ăn thức ăn bình thường, một số người ăn cháo thừa, chắc chắn sẽ gây chuyện".
Lão Điền cười lạnh một tiếng, chẳng thèm để mắt đến những người nhập cư trái phép kia.
"Biết đâu họ lại tranh nhau ăn cháo thừa của chúng ta thì sao!"
Cháo thừa thì sao, tiêu chuẩn khẩu phần ăn của thủy thủ trên tàu của họ rất tuyệt!