Sông Băng Tận Thế Ta Trữ Hàng Chục Tỷ Vật Tư (Dịch)

Chương 1379 - Chương 1370: Hết Cách

Chương 1370: Hết cách Chương 1370: Hết cáchChương 1370: Hết cách

Trong cơm thừa còn có thịt mỡ và xương gà, như vậy còn ngon hơn cả khẩu phần ăn của đáy khoang tàu.

Chẳng phải hồi thế kỷ trước, người dân Tân La còn thích lấy thức ăn rác rưỡi do lính Columbia vứt đi về nấu ăn sao.

Còn đặt được cái tên hay là "nồi quân đội".

Những người tị nạn thì đã không còn có thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường để đối xử nữa rồi.

Có thể cho họ một miếng ăn, để họ sống sót, đó đã là ân huệ trời ban rồi.

Chu Vân Tước không ngừng lắc đầu, dù lão Điền khuyên thế nào cũng không đồng ý làm vậy.

Lão Điền cũng bó tay. "Vậy thì ta hết cách rồi, tùy ngươi tự quyết định vậy!"

Chu Vân Tước cắn răng: "Chờ một chút, nếu cách này không được thì ta còn một cách khác".

Cô ta đã nghĩ cả đêm qua, mình cũng nghĩ ra một "diệu kế".

Lão Điền chăm chú lắng nghe.

Chu Vân Tước chỉ vào biển cả mênh mông: "Chúng ta đang ở trên biển, thực ra trong biển có rất nhiều cá, đây đều là nguyên liệu rất tốt".

"Ta muốn kêu gọi mọi người cùng đi câu cá, bổ sung vào kho lương thực của chúng ta".

"Như vậy, biết đâu không chỉ có thể giải quyết được vấn đề thiếu lương thực, mà còn có thể mở rộng kho dự trữ nữa!"

Chu Vân Tước rất tự hào về trí thông minh của mình.

Vì đã đi biển lâu như vậy, Trương Dịch vẫn chưa từng nghĩ đến việc bổ sung lương thực bằng cách câu cá trên biển.

Nhưng lão Điền lại không chút do dự bác bỏ đề nghị của cô ta.

"Chu tiểu thư, ý tưởng này thì rất hay, nhưng hoàn toàn không thực hiện được!"

Chu Vân Tước không vui: "Tại sao lại không thực hiện được? Lão Điền, ta cũng thường xuyên ra khơi, cũng thường đi du thuyền câu cá trên biển. Trong biển có rất nhiều cá lớn, chỉ cần bắt được một con cá là có thể đủ cho một bữa mấy người ăn".

"Tại sao lại không được? Ngươi trả lời ta đi!"

Lão Điền không chút khách sáo đâm thủng mộng tưởng hão huyền của Cô ta.

"Ngài muốn tốn một khoản tiền lớn để đi du lịch, chẳng khác nào hiện tại sao?"

"Câu cá ngoài biển khơi là lựa chọn vùng biển giàu hải sản, sử dụng mồi tốt nhất để câu."

"Nhưng bây giờ, ngài nhìn xem chúng ta đang ở đâu? Biển chẳng phải nơi nào cũng có cá, nếu không chọn địa điểm chuyên dụng, ngài câu cả ngày cũng chẳng thấy gì là bình thường."

"Hơn nữa, câu cá cũng phải có mồi nhử, chẳng lẽ ngươi muốn lấy thức ăn của chúng ta cho ngươi sử dụng sao?"

Lão Điền chỉ ra ngoài.

Tàu Kim Phong tiến về phía trước rất nhanh. "Tốc độ thuyền chạy nhanh như vậy, sóng gió lại lớn, không ai có thể ở ngoài suốt được."

"Nếu ngươi không tin, có thể cầm cần câu câu thử xem, đứng vững được ở trên boong tàu còn là chuyện may mắn lắm đấy!"

Mặt Chu Vân Tước đỏ bừng vì những lời nói của lão Điền.

Diệu kế kỳ tài mà cô ta suy nghĩ nát óc lại trở thành trò cười trong mắt lão thuỷ thủ.

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, rốt cuộc nên làm cách nào để giải quyết vấn đề thức ăn đây?"

Chu Vân Tước tức giận nói.

Lão Điền đưa tay lên miệng, ho mạnh mấy tiếng.

Nếu không phải vì như vậy, hắn nhất định đã cười nắc nẻ tại chỗ rồi.

Khó khăn sao?

Thế thì đừng làm nữa!

Ai bảo ngươi tự dưng gây chuyện, giờ thì đổ lỗi cho ai chứ?

Đừng tưởng rằng thức ăn là ở trên trời nó tự rơi xuống!

"Ta vẫn dữ câu nói đó, nếu ngươi thật sự muốn giải quyết vấn đề này, chỉ có thể tìm thuyền trưởng thương lượng thôi."

Lão Điền cáo từ Chu Vân Tước, quay về ăn cơm.

Hắn đi đến bàn ăn nơi các thủy thủ đang tụ tập, bưng một bát cơm to, trên bàn bày chật ních các món gà, vịt, cá, thịt.

Mặc dù đều là thực phẩm đông lạnh, nhưng qua bàn tay chế biến của Tạ Trường Minh vẫn vô cùng thơm ngon.

Nhìn thấy cảnh đó, Chu Vân Tước lại càng tức giận.

Lúc này cô ta chẳng muốn ăn cơm nữa rồi.

Ngay lúc này, Tô Noãn Hề cũng đi tới.

Cô ấy cầm một chậu đầy cơm, nói với Chu Vân Tước: "Học tỷ, tiến triển thế nào rồi? Những người trên thuyền đã đồng ý chia thức ăn cho những người ở khoang dưới cùng chưa?"

Chu Vân Tước lắc đầu.

"Chưa."

Tô Noãn Hề liếc nhìn họ đầy tức giận, những người trên thuyền kia cười hả hả, ăn no uống say, rồi tám chuyện trên trời dưới đất, sống rất ung dung tự tại. "Thật là chẳng có chút lòng thương cảm nào cả!"

"Học tỷ, chúng ta đi thôi, đem đồ ăn của chúng ta cho những người đáng thương không có gì ăn kia đi!"

Đồ ăn của cô ấy đều là đồ ăn đặc chế, vốn dĩ cũng khó nuốt, tặng đi cũng không đau lòng.

Không thì trưa về lại ăn bám Chu Vân Tước là được.

Lúc này Chu Vân Tước cũng đang tức điên lên, chẳng có chút khẩu vị nào cả.

Cô ta cảm thấy lão Điền và những người khác cũng máu lạnh không kém gì Trương Dịch.

Nhưng cô ta thì khác.

Cô ta là người đã được tiếp nhận nên giáo dục phương Tây cao cấp, biết †ôn trọng người khác, là người có trình độ cao.

Trong môi trường như thế này càng phải thể hiện được sự vĩ đại và cao cả.
Bình Luận (0)
Comment