Chương 1371: Xuống khoang bên dưới
Chương 1371: Xuống khoang bên dướiChương 1371: Xuống khoang bên dưới
Chỉ có như vậy mới làm nổi bật lên sự ưu việt của cô ta, làm nền cho sự nhỏ bé của Trương Dịch và những người khác.
Nghĩ như vậy, cô ta cảm thấy đồ ăn trong tay mình trở nên cao quý hẳn lên.
Giống như thánh thể trong nghỉ lễ phụng thờ vậy.
"Đợi chút, ta đi tìm Chu Khả Nhi."
Chu Vân Tước cảm thấy đồ ăn của hai người quá ít, mà cô ấy có cảm giác Chu Khả Nhi là người có thể giao tiếp được.
Do đó cô ta muốn Chu Khả Nhi tham gia vào hành động thiện nguyện của mình. Không lâu sau, hai người đã bước những bước chân vững chãi đến trước phòng của Trương Dịch và Chu Khả Nhi.
"Cộc cộc cộc!"
"Chu Khả Nhi!"...
"Cộc cộc cộc!"
"Chu Khả Nhi!"...
"Cộc cộc cộc!"
"Chu Khả Nhi!"
Gõ cửa ba lần liên tiếp, cánh cửa mới mở.
Chu Khả Nhi mặc một chiếc áo ngủ màu đen, chỉ hở nửa người qua khe cửa.
Mái tóc mềm mại của cô ấy theo vai rủ xuống trước ngực cao ngất, có thể nói là vô cùng quyến rũ.
"Sáng sớm như thế này, mấy người không chịu ăn cơm đàng hoàng, đến tìm †a có chuyện gì?"
Chu Vân Tước liếc mắt qua khe cửa, không thấy bóng dáng Trương Dịch, nhưng cô ta biết Trương Dịch đang ở trong phòng.
Chu Vân Tước cố ý nói to: "Ta và Lisa định đi cứu tế những người tị nạn đáng thương kia, đem đồ ăn của mình chia sẻ cho họ. Ngươi có muốn đi cùng không?"
"Á2"
Chu Khả Nhi không nhịn nổi mà bật cười, cô ấy nhìn mấy cái chậu đựng thức ăn trên tay họ, có chút không nói nên lời.
"Hai người thật sự định đi sao?"
"Đúng vậy, ngươi muốn đi cùng chúng ta không? Ta tin rằng ngươi là người có tấm lòng nhân hậu!"
Chu Vân Tước cố tình nói. Cô ta đến tìm Chu Khả Nhi, còn có một ý đồ khác.
Chu Khả Nhi và Trương Dịch ăn đồ khác với mọi người, đó là đồ ăn do chính Trương Dịch mang đến.
Vì vậy nếu Chu Khả Nhi đem đồ ăn cho thì cũng giống như Trương Dịch đem cho vậy.
Như thế này có thể mở được một lỗ hổng, khiến Trương Dịch giảm bớt sự đề phòng với những người nhập cư trái phép.
Chu Khả Nhi cười nói: "Ta vừa mới ăn xong rồi!"
"Á? Thực là vậy sao!"
Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề đều tỏ vẻ tiếc nuối.
Chu Khả Nhi chỉ vào mấy cái chậu cơm bằng thép không gỉ của họ. "Nhưng ta rất tò mò, chút đồ ăn này của các ngươi làm gì đủ chia cho mấy người?"
Tô Noãn Hề khẽ hừ một tiếng,'Dù ít thì cũng là một tấm lòng! Thể hiện tấm lòng lương thiện và tình người của chúng tai"
Chu Khả Nhi gật đầu, nét mặt tươi cười.
"Ý tưởng thì rất tốt. Ta chỉ lo lắng một điều, nếu như số người rất đông, thức ăn lại chẳng có bao nhiêu như vậy, họ rất dễ đánh nhau để tranh giành."
Nghe đến đây, Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề nhìn nhau.
Phải rồi, sao họ không nghĩ đến vấn đề này?
Nhưng chẳng mấy chốc, Chu Vân Tước đã tìm được lý do cho mình. Trong phòng có Trương Dịch, cô ta sẽ không cho Trương Dịch cơ hội chế giễu mình.
"Không sao đâu, những người trên Nham Lưu Đảo đều rất có tố chất, sẽ không xảy ra tình trạng tranh giành."
Chu Khả Nhi gật đầu/Vậy thì chúc hai ngươi thành công mỹ mãn."
Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề quay người rời đi, hướng đến khoang thuyền dưới cùng.
Chu Khả Nhi đóng cửa phòng, đi đến ngồi bên cạnh Trương Dịch.
Lúc này Trương Dịch đang ngồi trên một chiếc ghế sofa, sử dụng điện thoại vệ tinh để trò chuyện với những người trong nơi trú ẩn.
Nhưng giọng của Chu Vân Tước quá lớn, không nghe thấy thì rất khó. "Hai cô nương ngu ngốc kia lại sắp làm chuyện ngớ ngẩn rồi."
Chu Khả Nhi mỉm cười, dáng vẻ vừa phong tình lại quyến rũ.
"Không thể làm gì khác, họ đều là loại phụ nữ chưa bao giờ phải trải qua khó khăn trong cuộc sống. Cho nên khó tránh khỏi làm việc thì có chút ngây thơ."
Trương Dịch nhàn nhạt nói: "Họ ngây thơ hay không thì chẳng liên quan gì đến ta. Chỉ có điều, ta không thích có hai con ruồi tự cho là mình thanh cao cứ vo ve bên tai mình."
Hắn ngẩng đầu, nở nụ cười đầy ẩn ý với Chu Khả Nhi.
"Vậy thì nhân cơ hội này, dạy cho họ một bài học đi!"...
Ở phí bên này, Chu Vân Tước và Tô Noãn Hề đã đi xuống đến phía dưới khoang tàu. Họ tìm thuỷ thủ giúp họ mở cửa, muốn đưa đồ ăn cho những người tị nạn đáng thương ở khoang dưới cùng kia.
Thuỷ thủ thấy thế, tốt bụng nhắc nhở: "Hai vị tiểu thư, các ngươi nên cẩn thận một chút. Tình hình ở dưới này hiện tại cũng không được tốt cho lắm đâu."
Nhưng Chu Vân Tước lại nói: "Không sao, chúng ta mang đồ ăn đến cho bọn họ, bọn họ chỉ cảm kích chúng †a mà thôi."
Các thủy thủ nhìn thấy vẻ kiên quyết trên gương mặt của Chu Vân Tước nên đành mở cửa khoang.
Khoang dưới cùng cũng không nhỏ, chỉ là so với việc là kho hàng thì mỗi phòng đều khá lớn.
Thường thì vài chục người ở chung một phòng.
Ánh sáng không quá đủ, buổi tối sẽ bật đèn, buổi ngày chỉ có ánh sáng yếu ớt lọt vào từ những ô cửa sổ cao.
Cửa khoang vừa mở ra, tiếng động lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.